Cô Gái Việt

header photo

NÙA XUÂN LẠI VỀ

Tác giả: Minh Thúy Thành Nội

Diễn đọc: NH

Music Credit: Linh Nhi

THÁNG BA ĐÀ NẴNG MÙA XOAN...

Tuyết Phan sáng tác

 

ĐẦU HÀNG

Thơ: Á Nghi

Nhạc: Nguyễn Văn Thành

Tiếng hát An Minh

KHÔNG MÙA XUÂN...

Nhạc và lời: Tuyết Phan
 Ca sĩ: Quốc Duy
 Sudio Đỗ Hải hòa âm 
 

Tường Rêu

Nhạc và lời: Tuyết Phan

Ca sĩ: Thùy Dương

MAI CHỊ VÈ

Thơ: Ý Nga

Nhạc: Nguyễn Văn Thành

Làm Sao Anh Biết

Thơ: Đỗ Thị Minh Giang
Nhạc: Minh Nhã
Trình bày: ca sĩ Hà Thanh

TÌNH CA MÙA ĐÔNG

Sáng tác: Tuyét Phan
Tiếng hát: Tuyết Phan

VÌ BỞI EM LÀ THU

Nhạc : Lê Hữu Nghia

Lời : Minh Thúy Thành Nôi

Ca sĩ : Ngọc Quy

CHỢT LẶNG...

Nhạc & lời: Tuyết Phan

Tiếng hát: Tuyết Phan

MƯA THU

Nhạc và lời: Tuyết Phan

Ca sĩ: Dzoãn Hà

LỜI TÌNH CA

Thơ: Hồng Thúy

Nhạc: Phạm Mạnh Cương

Ca sĩ: Hà Thanh

Ru Nắng Chiều Hạ Vàng

Nhạc : Lê Hữu Nghĩa

Lời : Minh Thúy thành Nội

Ca sĩ : Diệu Hiền

BÓNG HOÀNG THÀNH

Lời thơ : Minh Thúy

Nhạc : Trần Đại Bản

Ca Sĩ : Vân Khánh

Hòa âm : Quang Đạt, Video : Minh Hoàng.

Đừng Đi Thu Ơi!

Thơ: Phạm Thị Minh Hưng

Lệ Thu diễn ngâm

10 Ca Khúc phổ thơ Hồng Thủy - Nhạc Nguyễn Ánh 9 và nhiều tác giả

BỨC TƯỜNG HOA

Thơ: Minh Giang

Phổ nhạc: Giang Thiên Tường

Ca sĩ: Duyên Huỳnh

Êm Ả Dễ Thương

Thơ: Á NGHI

Nhạc: Ý NGUYỆN

Hoà âm và hát: HỒNG ÂN

Dòng Sông Buồn

Thơ: Minh Giang

Nhạc: Nguyễn Hữu Tân

Ca sĩ: Lệ Tuyền

Tháng Tư Đen Không Dễ Gì Quên!

Bài viết: Lê Thị Hoài Niệm
Giọng đọc: Việt Linh và Nhược Lan

Vượt Sóng

 

Thơ Thu Hương

Nhạc Lynh Phương

Trình bày KaNa Ngọc Thúy

Nhặt Dấu Tình Sầu

Nhạc : Lê Hữu Nghĩa

Lời : Minh Thúy Thành Nội

Ca sĩ : Ngọc Quy

Ai Lên Xứ Hoa Đào

Nhạc Sĩ: Hoàng Nguyên

Tiếng Hát: Lê Hoài Niệm

Ở Một Nơi Không Phải Đất Nước Tôi!

Thôi Đừng Ru Nữa

Thơ: Songthy

Nhạc: Dương Thượng Trúc

Ca sĩ trình bày: Thúy An

MỘT CUỘC TÌNH VÔ VỌNG

 

Thơ PhamPhanLang

Nhạc Mai Hoài Thu

Ca sĩ Diệu Hiền

ÁO HỒNG DỄ... GHÉT

Thi sĩ: Ý Nga

Diễn ngâm: Tuệ Tâm

CÒN NHỚ SÀI GÒN

Thơ: Hồng Thúy

Nhạc: Liên Bình Định

Ca sĩ: Diệu Hiền

MỘT THUỞ YÊU ĐÀN

Tác giả : Lưu Phương Lan

Diễn đọc: Hải Lan- Nguyễn Hữu Nhung- Nguyên Hà

Coffee Và Tôi

Thơ: Kim Loan Laura Nguyen

Nhạc: Mai Đằng

Trình bày: Hoàng Nam

THỨ SÁU CÔ ĐƠN

Nhạc và hòa âm: Giang Thiên Tường

Thơ: Minh Giang

Tiếng hát: Thanh Thúy

Mình Ơi

Thơ: PhamPhanLang

Nhạc: Trần Đại Bản

Ca sĩ: Nhất Chi Mai

Tình Thu Mong Manh

Vân Ti diễn ngâm các bài thơ trong Thi Tập TÌNH THU MONG MANH của Phạm Thị Minh Hưng

Từ Độ Anh Đi

Thơ: Phạm Thị Minh Hưng

Nhạc: Quốc Khanh

Ca sĩ: Hải Ngân

VÀO NAM - Tập 1

Tác giả Sao Khuê

Tiểu Mai diễn đọc

VÀO NAM - Tập 2

Tác giả Sao Khuê

Tiểu Mai diễn đọc

 

Gánh Quê

Thơ: Ý Nga

Trần Chương Lương viết nhạc

NS VCD hòa âm

Ca sĩ Hồng Nhiên trình bày.

Thành Phố Gió

Thơ: Nguyễn Thị Thanh Dương

Nhạc: Trần Đại Bản

Ca sĩ: Ngọc Mỹ

Bỏng Nốt Nguyệt Cầm

Thơ: Phương Hoa

Nhạc: Thái Phạm

Ca sĩ: Hà Thanh

Hoa Vàng Dấu Mơ

Nhạc: Trần Đại Bản

Lời: Phương Hoa

Ca sĩ: Diệu Hiền

LÁ RƠI

Thơ: Á NGHI

Nhạc: LMST

Hòa âm và tiếng hát: HỒNG ÂN

Tháng Tư Tàn Giấc Mơ Hoa

Thơ: Phạm Thị Minh Hưng

Nhạc: Vĩnh Điện

Ca sĩ: Thanh Thúy

TUYỂN TẬP CA KHÚC

Thơ: Á Nghi

Nhạc: Nguyễn Hữu Tân

Tiếng hát: Hồng Ân

Tháng Giêng Cỏ Biếc

Thơ: Kiều Mộng Hà

Nhạc: Vĩnh Điện

Ca sĩ: Diệu Hiền

Lý Bèo Mây

Thơ: Minh Giang
Nhạc: Nguyễn văn Thơ
Trình bày: ca sĩ Bạch Lan

Anh Hàng Xóm

Tác giả : Lưu Phương Lan

Đọc truyện: Hải Lan, Châu Hiệp

40 Năm Cuộc Tình

Truyện ngắn: Phương Lan

Giọng đọc: Nguyễn Hữu Nhung, Hải Lan, Châu Hiệp

Tình Già

Truyện: Dỗ Dung

Giọng đọc: Thúy Anh

Xuân Xưa

Thơ: PhamPhanLang

Nhạc: Mai Hoài Thu

Ca sĩ: Diệu Hiền

Nếu Mùa Xuân Vắng Anh

Thơ: Minh Thúy

Nhạc: Mai Hoài Thu 

Ca sĩ: Diệu Hiền

CÕI HOANG

Thơ: P.T.MinhHung

Nhac: Nhược Thu

Ca sĩ: Lệ Tuyền

TIẾC CHO MỘT CUỘC TÌNH

 

Thơ: HỒNG THỦY

Nhạc: VĂN SƠN TRƯỜNG

Ca sĩ: ĐÈO VĂN SÁCH

Niệm Khúc Vô Lời

Thơ: Kiều Mộng Hà

Nhạc: Nguyễn Tuấn

Trình bày: Kana Ngọc Thuý

TIẾC CHO MỘT CUỘC TÌNH

Thơ: Hồng Thủy

Nhạc: Văn Sơn Trường

Trình bày: Hồng Tước

Thu Đến Bên Tôi

Thơ: Kiều Mộng Hà

Nhạc: Nguyễn Tuấn

Ca sĩ: Kana Ngọc Thuý

BOLERO TÍM

Thơ: Hồng Thúy

Nhạc: Phạm Mạnh Cương

Ca sĩ: Ngọc Mỹ

Tháng 3, 2024

 

 

LÀM?

Làm gì được bọn vô thần dốt nát?

Được gì: làm cũng tham nhũng, lam nham

Không gì làm được trước những túi tham

Chỉ muốn được, chẳng thèm làm, cả đảng!

Ý Nga, 15.3.2024

THỢ NỊNH

Trái tai nghe kẻ cầu tài,

Lưng cong… Gai mắt một bầy dằng dai

Kẻ gian chiếm chỗ người ngay

Ăn chơi lẹ bước, nhanh tay tranh giành.

Ý Nga, 15.3.2024

 

TƯỞNG NIỆM NGÀY GIỖ HAI BÀ TRƯNG

(Tứ thủ-Liên hoàn)

 

1)

Một dải sơn hà núi giáp sông

Trưng Vương rực rỡ ánh quang hồng

Nhật Nam oán hận quân cùng ác

Giao Chỉ căm thù lũ cực ngông

Gìn non giữ nước ngời con Lạc

Đuổi giặc an dân rạng cháu Rồng

Trắc, Nhị xua binh giành lũy Bắc

Sách, Nguyên bảo vệ ở thành Đông. (*)

 

2)

Sách, Nguyên bảo vệ ở thành Đông

Là cháu nòi Tiên với giống Rồng

Man Thiện không đành nhìn nước bại

Lê Chân chẳng nỡ thấy nhà vong

Cùng quân Hợp Phố ghè tan xích

Giúp tướng Giao Châu chặt bỏ còng

Bảo quốc tiền nhân xương máu đổ

Trưng Vương tiếp bước tổ cùng tông.

3)

Trưng Vương tiếp bước tổ cùng tông

Hồng Lạc ngàn năm rạng rỡ dòng

Khí khái anh thư hồn mãi vượng

Hào hùng nữ kiệt phách không vong

Mê Linh lạc nghiệp thêm bền chí

Giao Chỉ an cư khiến chặt lòng

Tại vị ba năm ngôi cửu ngũ

Thanh bình thạnh trị khắp non sông.

 

4)

Thanh bình thạnh trị khắp non sông

Nối gót tiền nhân giống Lạc Hồng

Tổ quốc nào quên dù thịnh phế

Giang sơn vẫn nhớ dẫu tồn vong

Xâm lăng Mã Viện không gìn nghĩa

Tự tận Trưng Vương quyết giữ lòng

Dòng Hát trầm mình gương liệt nữ

Ngàn thu khí phách rạng trời đông.

ThanhSong ntkp - Xướng

Mồng 6 /02/Giáp Thìn, CA. Mar/15/2024

(*) Theo truyền thuyết, trong bài viết của tác giả Trúc Phương. thì chồng Bà Trưng Trắc tên Thi Sách, chồng Bà Trưng Nhị tên Hùng Nguyên.

TRƯNG NỮ VƯƠNG

Tháng ba ngày sáu giỗ hai bà

Lịch sử oai hùng đất nước ta

Tiếng trống Mê Linh rền thúc giục

Khởi quân đuổi Hán trả thù nhà.

 

Đau lòng Thi Sách, lũ cuồng ngông

Tô Định bày mưu giết hại chồng

Trưng Trắc ra tay thề diệt giặc

Cùng em Trưng Nhị hợp tâm đồng.

Ba năm chiến thắng giữ yên thành

Mã Viện quân tràn ngập quá nhanh

Nữ tướng can trường liều tuẫn tiết

Trầm đời sông Hát giữ thanh danh.

 

Tấm gương nhị vị đã quên mình

Gìn giữ cõi bờ quyết tử sinh

Trưng Nữ Vương ngời lưu hậu thế

Đời đời con cháu nhớ điều vinh.

Minh Thúy Thành Nội

Tháng 3/15/2024 (6 tháng 2 Âm Lịch)

 

NGẮM TRĂNG?

Cơ hội hiếm hoi, người vắng

Anh hỏi: - Chịu không? Nhiều lần

Sao em cứ hoài im lặng?

Anh chờ đến… tuổi muốn tăng!

 

Hồi hộp, sức mòn, lực cạn

Sao mà… phung phí thời gian?

Năm nay thịnh thời, vượng vận

Mình cưới, gia đạo bình an!

 

Hướng này mới thấy trăng sáng

Tròn vo, rất rõ ràng rằng

Mặt hồ soi thân làm dáng

Em nghiêng chi hướng quỳnh, lan?

 

Hay là yêu ai, cô bé?

Một đêm đã có hai trăng.

Ánh trăng thứ ba nào hé

Mà bé nhớ thương, mơ màng?

Á Nghi, 14.3.2024

 

XA RỒI

Phải chi anh đừng mất

Tuổi hưu mình vui nhiều

Vợ viết, chồng ngồi vẽ

Cà phê thơm hương… yêu.

 

Phải chi anh còn sống

Bạn hữu rủ lòng vòng

Cửa sổ cùng đứng ngóng

Sẽ ấm lắm mùa đông!

*

Tìm đâu anh đơn giản

Mắt cười luôn lung linh

Bên em, không ta thán

Cùng trân quý chữ Tình!

 

Em muốn gì, chưa nói

Anh đã tặng tốt, lành

Tìm đâu người lãng mạn

Và tình tứ như anh?

Á Nghi, 13.3.2024

KHÓC MỘT CHÚT RỒI THÔI

Lily nằm ủ rũ trên giường khi tôi bước vào phòng nó rên lên:

- Mẹ, con buồn muốn chết luôn.

- Nỗi buồn không làm mình chết đâu con.

- Con sẽ tìm đến cái chết, con nhảy cầu Golden Gate.

- Mẹ sẽ đưa con đi San Francisco, lên cầu Golden Gate. Biển dưới đó lạnh lắm con.

Tim, mối tình đầu của Lily vừa chia tay, anh ta đã có người yêu khác. Lily đang thất tình đang đau khổ.

Tim làm việc ngành tài chính ngân hàng, chàng trai có công việc tốt, đẹp trai, lịch sự đỏm dáng, luôn khéo ăn nói làm vừa lòng mọi người. Lần đầu tiên khi Lily đưa Tim về nhà giới thiệu tôi đã thấy không yên tâm với anh chàng dáng vẻ hào hoa bay bướm này. Lily của tôi tuy hai mươi mấy tuổi đời mà vẫn ngây thơ trung thực lắm, làm sao có cái nhìn tinh đời bằng tôi. Quen  biết và yêu nhau 3 năm nhưng Tim chưa bao giờ bàn tới chuyện đi đến hôn nhân. Tôi không tin là Tim yêu Lily nhiều như Lily đã yêu Tim.

Đúng thế, Tim bỗng dần dần lơi là Lily. Anh ta phản bội muốn bỏ rơi Lily nhưng lại kiếm cớ đổ vạ tại Lily làm cho anh ta phải… đau đớn chia tay. Kiểu vừa đánh trống vừa ăn cướp. Tôi hiểu điều đó nhưng Lily không hiểu.

Tim chia tay Lily vì… ghen. Khi Tim và Lily trong một bữa tiệc, bỗng có một chàng trai là bạn học cũ thời trung học nhận ra Lily nên đã đến chào hỏi chuyện trò. Lily và bạn đều mừng vui giây phút hội ngộ bất ngờ này. Tim nói đã cảm thấy bị “bỏ rơi” và “tổn thương”. Lý do lãng xẹt vậy mà Lily cũng tin và tự trách mình đã làm hư hỏng một chuyện tình.

Tôi ngồi xuống giường bên cạnh con gái và dịu dàng:

- Mẹ biết con rất yêu Tim, mong ước được là vợ Tim. Nhưng vì bất cứ lý do nào đó, không lấy được người mình yêu cũng đừng đau khổ bởi vì lấy được người mình yêu chưa chắc đã sung sướng hạnh phúc. Nghe con nói muốn nhảy cầu Golden Gate tìm cái chết dù con chỉ thốt ra trong lúc buồn chán, mẹ sẽ cho con nghe câu chuyện này.

- Cũng là chuyện thất tình nhảy cầu chết hả mẹ?

- Ừ, mẹ biết chuyện này khi còn ở Việt Nam, ở xóm mẹ. Tài là một chàng trai học dở con nhà nghèo, chỉ được cái mã đẹp trai, tán gái giỏi. Sau 1975, Tài đi thanh niên xung phong về không có việc làm, Tài theo vài người bạn đi buôn bán chợ trời đồ cũ ở chợ Tân Bình. Tài quen Nhạn, cô gái bán sạp quần áo trong chợ. Cô Nhạn con nhà khá giả, tuổi mới lớn, xinh xắn hiền lành, đã yêu “sét đánh” Tài phong trần trong chiếc áo thanh niên xung phong bạc màu nắng gió nông trường dù khác biệt học vấn và gia cảnh. Cha mẹ Tài đã mất, Tài đang sống chung  cùng mấy chị em trong căn nhà xập xệ của cha mẹ để lại. Cha mẹ Nhạn không chịu gả con gái cho Tài, họ quyết liệt ngăn cản. Cô Nhạn đau khổ và thất vọng... Một buổi chiều đã lang thang ra cầu chữ Y nhảy xuống sông tự tử.

Lily nhỏm người dậy, chăm chú lắng nghe:

- Cô Nhạn liều chết để bảo vệ tình yêu của mình. Cầu chữ Y có lớn có đẹp như cầu Golden Gate không mẹ?

- Đi chết mà cũng chọn nơi đẹp hả con? Cầu lớn hay nhỏ, cầu đẹp hay xấu nhảy xuống sông sâu đều chết như nhau. Nhưng may mắn là cô Nhạn được người ta cứu vớt. Thế là sau cú chết hụt của con gái, cha mẹ Nhạn đành phải chấp nhận cho Nhạn lấy Tài còn hơn là sẽ có ngày vĩnh viễn mất con. Nhà gái bỏ tiền ra cưới hỏi cho đẹp mặt chứ nhà trai không cha không mẹ không cả bạc tiền.

Cô tiểu thư có nhà ba tầng lầu ở khu chợ Tân Bình về làm dâu xóm nghèo. Ngày ngày Tài chở vợ đến chợ Tân Bình tiếp tục bán sạp quần áo cho mẹ để kiếm tiền còn Tài mãi mới xin được làm công nhân nhà máy X nhờ thuộc diện ưu tiên đã hoàn thành nghĩa vụ Thanh Niên Xung Phong. Khi Nhạn sinh con, cô phải ở nhà chăm con không đi bán hàng chợ Tân Bình nữa, cũng là lúc gia đình lục đục, Tài dần dần lộ diện người chồng vũ phu, luôn chửi mắng và hành hung vợ. Nhạn cắn răng chịu đựng, tình yêu này, hôn nhân này chính Nhạn đã lao vào cho bằng được nên không dám thở than cùng cha mẹ.

Mẹ Nhạn mỗi lần đến thăm con cháu, nghe hàng xóm nhỏ to bà biết chuyện, thương con thương cháu lại cho tiền. Có tiền, Nhạn ít bị chồng đánh, khi hết tiền cô vợ tội nghiệp lại bị những trận đòn to trận đòn nhỏ. Hàng xóm đã cầu cứu cha xứ xóm đạo đến tận nhà khuyên nhủ Tài nhưng cũng chẳng thể bảo vệ hay cứu được cô.

Lily ngạc nhiên:

- Anh Tài yêu cô Nhạn lắm mà, sao anh ta thay đổi nhanh thế?

- Cô Nhạn yêu Tài chân tình nhưng Tài không yêu Nhạn, chỉ muốn lợi dụng cô con gái nhà giàu... Cũng như con và Tim, con yêu Tim chân tình nhưng Tim thì không. Anh ta đã bỏ con vì có người khác nhưng cố tình đổ lỗi cho con làm lý do chia tay. Tim không phải là người đàn ông tốt.

Lily im lặng nghe tôi nói tiếp:

- Ngay cả những người thật lòng yêu nhau, khi đang hẹn hò người ta nâng niu yêu quý nhau lắm nhưng khi đã thành chồng vợ thì khác, cuộc sống thực tế đời thường làm tan vỡ giấc mơ, làm người ta thất vọng nhau, chán ghét nhau. Không phải lấy được người minh yêu là ai cũng hạnh phúc tới răng long đầu bạc như người ta thường chúc nhau trong đám cưới.

Lily giục tôi:

- Mẹ kể tiếp đi, con thương cô Nhạn quá.

- Mỗi lần cô Nhạn bị chồng đánh, cô đã quỳ lạy van xin chồng tha hoặc chạy trốn sang nhà hàng xóm, nhưng sức chịu đựng có hạn. Khi đứa con 3 tuổi cô li dị người chồng tệ bạc vũ phu này. Tài trắng trợn ra giá nếu Nhạn muốn quyền nuôi con thì phải chi cho anh ta một số tiền lớn. Nhạn sẵn sàng bỏ của chạy lấy người, cha mẹ cô đã thí cho thằng rể bất nhân món tiền để con gái và cháu ngoại được yên thân. Hôm ra tòa li dị Tài đã gởi cho tòa lá đơn đồng ý giao con cho vợ nuôi tới khi khôn lớn. Thâm tâm Tài nào muốn nuôi con vừa tốn công vừa tốn tiền. Thế là anh ta phủi tay trách nhiệm và có tiền bỏ túi.

Lily bất mãn:

- Con ghét anh Tài.

- Hôm tòa án xử xong, cô Nhạn đã đến cầu chữ Y, lang thang đúng nơi mà mấy năm trước cô đã đến.

- Trời ơi! Sao cô Nhạn dại khờ thế? cô Nhạn lại muốn nhảy cầu tự tử vì chia tay chồng hả mẹ?

- Cô đến đây để rùng mình nhìn xuống sông sâu, để thấy mình năm ấy đã dại dột nhưng may mắn thoát chết. Hôm nay cô cũng đã may mắn “thoát chết” lần nữa, là đã loại người chồng vũ phu hèn hạ ra khỏi cuộc đời cô, người mà cô từng yêu đắm đuối, từng muốn chết vì hắn. Cô Nhạn ăn mừng đấy con ơi.

Tôi trìu mến nắm tay con gái, thủ thỉ tiếp:

- Nghe xong chuyện này con hãy bình tâm đi. Thời gian sẽ xoa dịu những mất mát, những niềm đau. Mẹ biết hiện nay con đang đau buồn vì chia tay Tim nên thốt ra những lời tuyệt vọng. Nếu con muốn, mẹ sẽ cùng con đến San Francisco, cùng con đứng trên cầu Golden Gate. Mẹ không tin con sẽ nhảy cầu cũng như mẹ không đời nào để con nhảy cầu đâu, nhưng mẹ sẽ để con đứng trên cầu và khóc, khóc tiễn một tình yêu, khóc đã từ bỏ được người tình  phản bội quay lưng.

Lily khép mắt, nó đang lắng nghe tôi nói:

- Khóc một lần rồi thôi nhé, đừng dư nước mắt khóc cho một tình yêu chẳng ra gì. Mẹ sẽ đi cùng con trên cầu Golden Gate có bao người, bao xe cộ đang xuôi ngược, nhịp sống mãnh liệt hết ngày này đến ngày kia không bao giờ ngừng nghỉ. Tình yêu cũng thế, người này phụ ta nhưng có người khác sẽ yêu ta. Khi con đi từ bờ cầu Golden Gate bên này xuống chân cầu bên kia sẽ có một chân trời mới  đang đợi chờ con đấy.

- Mẹ ơi, con hiểu rồi.

Lily mỉm cười đáp và hai dòng nước mắt đang lăn dài trên má…

Nguyễn Thị Thanh Dương

(Jan. 2, 2024)

TÌNH EM LÀ NHỮNG SÔNG DÀI

(Cảm tác  “Những dòng sông dài nhất thế giới”)

 

Tình em cho anh là những dòng sông,

Dòng sông dài mà thế gian biết đến,

Chảy qua thành phố Cairo, Ai Cập,

Sông Nile hai bờ rợp bóng mát cây xanh.

 

Em chảy giữa đời em đi tìm anh,

Thương nhớ quá em chia làm hai nhánh,

Qua vùng sa mạc tình em nóng bỏng,

Anh có đợi em vùng châu thổ mênh mông?

 

Hay anh tìm em ở miền viễn đông?

Giữa đất Nga và Mãn Châu, Trung Quốc?

Sông Amur chảy quanh co, uốn lượn,

Đổ vào vịnh Tartar của Thái Bình Dương.

 

Khu vực quanh sông có nhiều loại chim,

Và đàn sếu về gọi hồn thơ mộng,

Anh thả ước mơ bay theo đàn cò trắng,

Thế nào giữa dòng anh cũng gặp em.

 

Nếu chưa mỏi lòng, hãy đến Trường Giang,

Điểm phân chia giữa Hoa Nam, Hoa Bắc,

Từ Thanh Hải vùng cao nguyên Trung Quốc,

Chảy về hướng Nam qua Tây Tạng vùng cao.

 

Em biết cả đời mình nhớ thương nhau,

Nên sông Trường Giang mới dài thăm thẳm,

Vào Vân Nam qua Tứ Xuyên, Hồ Bắc,

Đến Giang Tô chảy ra biển anh ơi.

Tìm em đi, dù em rất xa xôi,

Miền Tây Trung Phi có dòng sông đấy,

Sông Congo với một phần biên giới,

Hai nước Congo chung một dòng sông.

 

Đừng về tháng Mười sông sẽ đóng băng

Đến tháng Tư tưởng như dòng sông chết.

Tìm em từ Tháng Năm đến tháng Chín,

Sông Mackenzie ở Canada.

 

Sông có lúc hiền có lúc phong ba,

Bên ghềnh đá bụi cây soi bóng nước,

Hay mùa lũ nước sông dâng cuồn cuộn,

Thuyền ai không về bờ cỏ gió lay.

 

Với dòng Lang Thương, Trung Quốc. Từ đây

Sông Mêkong chảy qua nhiều lãnh thổ,

Sông lớn nhất của vùng Đông Nam Á,        

Đổ vào Việt Nam qua chín cửa sông.

 

Anh hãy tìm em nơi Cửu Long Giang,

Trên mảnh đất quê hương mình yêu quý,

Sông cho cá tôm, phù sa màu mỡ,

Bồi đắp ruộng vườn cây trái tốt tươi.

 

Những dòng sông dài chảy qua nhiều nơi,

Sông cũng biết tương tư và hò hẹn,               

Em là sông. Anh hãy là đò dọc,

Đi theo em cho đến hết cuộc đời.                   .

Nguyễn Thị Thanh Dương

Đơn Giản và Phức Tạp

Con người nếu được sống và suy nghĩ đơn giản thì có lẽ sẽ sung sướng, hạnh phúc hơn.

Nhưng con người thường hay phức tạp hoá cuộc sống nên mới vương mang nhiều phiền não.

Người viết xin mời Bạn đọc bài thơ dưới đây của Thầy Thích Tánh Tuệ mở đầu cho bài tâm tình hôm nay của người viết nhé. Kính tri ân Thầy.

ĐƠN GIẢN VÀ PHỨC TẠP

Khi còn nhỏ thì đơn giản, lớn lên trở nên phức tạp. 

Khi nghèo khó thì đơn giản, lúc giàu có trở nên phức tạp.

Khi thất thế thì đơn giản, lúc có địa vị thì trở nên phức tạp.

Tự nhận bản thân đơn giản, đánh giá người khác phức tạp.

Thật ra, thế giới này rất đơn giản chỉ có lòng người là phức tạp. 

Mà suy cho cùng thì lòng người cũng đơn giản

Chỉ vì có lợi ích chi phối nên con người mới trở nên phức tạp. 
Đời người, đơn giản thì vui vẻ. 

Nhưng người vui vẻ được mấy người.

Đời người, phức tạp thì phiền não. 

Nhưng người phiền não thì quá nhiều.

Cứ đơn giản những vấn đề phức tạp.

Cuộc sống này thư thái nhẹ nhàng hơn.

Đừng phức tạp những vấn đề đơn giản

Hồn thơ ngây nào nhuốm chuyện đau buồn.

Như Nhiên Thích Tánh Tuệ
 

Một người bạn văn nghệ cũng mới chuyển đến người viết Lời Khuyên dưới đây, tôi thấy hay hay nên xin được chuyển chia sẻ tiếp đến Bạn nhé. 

LỜI KHUYÊN

... Người ta nói xấu con một câu, con nhớ hai ngày, thế là biến thành con bị người ta nói xấu hai ngày. Nếu như cả năm con vẫn nhớ, vậy thì con sẽ bị người ta nói xấu cả năm. Mà con đến chết cũng không quên, vậy thì chính con đã để người ta nói xấu cả đời. 

Cho nên ấy à, người biết tu, ai nói gì trái ý, mình giận một chút rồi bỏ đi, xả đi. Giận làm chi, ôm cái giận là dại chớ không phải khôn, tội gì ôm cho khổ đời mình.

Người đã không ưa con thì dù con thánh thiện đến đâu trong mắt họ con vẫn là kẻ đa nghi, chi bằng con cứ sống tốt cuộc đời mình và quan tâm đến những người con yêu thương là được rồi. Còn lại kệ đi.

(Nguồn: Email Bạn gửi-Cảm ơn chị T - Không thấy đề tên tác tác giả)
 

Như vậy bạn cần quên đi những điều làm mình không vui, đừng coi trọng những mâu thuẫn, hiểu lầm phát sinh trong cuộc sống, mà hãy xem đó như là một yếu tố giúp chúng ta mài dũa đời sống tâm linh của mình.

Trong cuộc sống bình thường, nếu chúng ta cầm mãi một vật gì trong tay hay giữ mãi một ý nghĩ gì quá lâu trong đầu, chúng ta sẽ cảm thấy mỏi mệt lắm.  Tốt nhất là chúng ta nên buông nó ra thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn như trong câu chuyện dưới đây:

Hãy Đặt Cốc Nước Xuống 

Một giáo sư bắt đầu giờ giảng của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên, “Các bạn nghĩ cốc nước này nặng bao nhiêu?
‘50 gam!’…‘100 gam!’… ‘125 gam!’… các sinh viên trả lời.
‘Tôi không thể biết chính xác nếu không cân,’ giáo sư nói, ‘nhưng câu hỏi của tôi là: Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ giơ cái cốc thế này trong vài phút?’
‘Chẳng có gì cả’ các sinh viên nói.
‘OK, vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ?’ giáo sư hỏi.
‘Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ’, một sinh viên trả lời.
‘Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?’
‘Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện,’ một sinh viên khác cả gan nói Và tất cả lớp cười ồ.
‘Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?’, giáo sư lại hỏi.
‘Không ạ,’ các sinh viên trả lời.
‘Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?’
Các sinh viên lúng túng. Rồi một người trả lời, ‘Đặt cốc xuống!’

’Chính xác!’ giáo sư nói, ‘Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đầu vài phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa.’
Lời bình:
Nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hãy nhớ ‘đặt chúng xuống’ vào cuối mỗi ngày khi bạn đi ngủ. Nhờ vậy, bạn tránh được stress để khởi đầu một ngày mới thật tỉnh táo, khỏe mạnh. Và đó là thứ giúp bạn có thể giải quyết mọi vấn đề.
 (Nguồn: Email bạn gửi- Cảm ơn anh TH)

Xin mượn mẫu chuyện Thiền dưới đây để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay, bạn nhé.

Bỏ Xuống 

Khi Phật còn tại thế, có một vị Bà la môn tên Hắc Chỉ hai tay mang hai chiếc bình hoa đến ra mắt. Phật thấy vậy nói: “Bỏ xuống!”
Hắc Chỉ đặt chiếc bình bên tay trái xuống. 
Phật lại nói: “Bỏ xuống!”
Hắc Chỉ đặt chiếc bình bên tay phải xuống, nhưng Phật vẫn nói: "Bỏ xuống!"
Hắc Chỉ ngạc nhiên nói: “Có hai chiếc bình hoa, tôi đã bỏ hết, chỉ còn hai tay không, đâu còn gì để bỏ xuống nữa. Xin hỏi đức Thế tôn bảo tôi bỏ cái gì?”
Phật nói: “Ta hoàn toàn không bảo ngươi bỏ hai chiếc bình hoa kia xuống. Cái ta bảo ngươi bỏ xuống là bỏ cái lòng tự đắc, cái tâm kiêu ngạo, là lục trần lục thức của ngươi kia. Khi ngươi buông bỏ tất cả những thứ ấy xuống, lúc ấy ngươi mới giải thoát khỏi xiềng xích sinh tử”.

(Nguồn: sưu tầm trên internet)

Riêng thiển ý, nếu chúng ta vẫn giữ được nụ cười và tình thương yêu đối với mọi người, mọi vật thì chúng ta sẽ thấy cuộc đời này vẫn còn đẹp! Bạn đồng ý chứ?

Cũng trong tinh thần đơn giản trong việc ăn uống khi cậu công tử về thăm ba mẹ, ngoài những buổi ăn cơm do mẹ nấu những món ăn công tử thích, chúng tôi được cậu chở đi ăn bên ngoài hay order thức ăn giao tận nhà cho tiện việc sổ sách để thay đổi khẩu vị luôn.

Mời Bạn xem cho vui 2 youtube cậu công tử nhà tôi order thức ăn nhanh giao tận nhà để ăn cho nhanh, cho gọn nhé.

1-Vương Order Chinese Food ăn ở nhà vì trời tuyết không đi ăn ngoài được:

https://youtu.be/zTnf20B6RoA

2- Vương order Pizza và Taco ăn ở nhà vì trời tuyết lạnh nhiều: https://www.youtube.com/watch?v=GgxxUwl34Sc

 Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé. 

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi –MCTN 703- ORTB 1133-31324)

MỐI TÌNH SON SẮT

Nếu Mùa Chay này anh có băn khoăn

Lỗi lầm xưa vẫn chưa kịp thống hối

Hãy nhớ rằng Chúa đã tha thứ tội

Dẫu tim anh còn khô héo, hững hờ.
 

Nếu Mùa Chay này anh thấy bơ vơ

Nhớ chiều nao trên đồi kia hiu hắt

Mão gai nhọn Ngài đớn đau chất ngất

Và lưỡi đòng đâm thấu cả tâm can.
 

Nếu Mùa Chay này anh có hoang mang

Đồi Can Vê xưa mắt Ngài nhỏ lệ

Mây tím ngậm ngùi, máu đào loang đổ

Về đi anh, để sám hối tội đời.
 

Nếu Mùa Chay này anh còn chơi vơi

Giữa biển đời nhiều phong ba, bão tố

Thập tự kia, Chúa giang tay chờ đó

Đợi anh về, tìm giây phút bình yên.

 

Thân mọn hèn trong tình Chúa vô biên

Dâng lên Ngài đi, ngàn lời cảm mến

Đứa con đi hoang đã về tới bến

Dưới bóng Cha hiền, xoá vết thương đau.
 

Giọt lệ ăn năn, tha thiết đêm thâu

Là của lễ mỗi mùa Chay thống hối

Lòng người mãi còn đa đoan muôn lối

Nẻo chính đường ngay sao lắm ngại ngần.
 

Và nếu anh còn thương nhớ bâng khuâng

Những cuộc tình trần gian đã đánh mất?

Có tình nào đẹp bằng tình son sắt

Mang khổ hình chịu chết chỉ vì Yêu!

Kimloan

THE GOOD SAMARITANS

            Hồi gia đình tôi còn ở căn nhà cũ, garage nằm ở phía sau nhà. Bữa chiều đó vợ chồng vừa về đến nhà sau khi đón hai đứa nhỏ tan học, thì tá hỏa thấy cửa garage vẫn mở tang hoang, chắc là buổi sáng lu bu nên vội chạy xe ra ngoài mà quên kéo cửa garage. Tôi đang xem xét mọi thứ có mất gì không thì hai vợ chồng hàng xóm, người da trắng, ở phía đối diện sau nhà, bước qua mỉm cười thân thiện. Thực ra, nhà của họ ở phía đường bên kia, nhà tôi phía đường bên này, chỉ có hai cái garage hai nhà mới là... hàng xóm của nhau. Chúng tôi chưa bao giờ có dịp đối mặt nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng lúc chạy xe đi làm, đúng lúc họ luẩn quẩn trong garage hoặc đang làm vườn thì gật đầu chào nhau mà thôi. Người chồng đứng ngay cửa garage, bắt chuyện:

- Cô quên kéo cửa garage từ buổi sáng.

- Dạ, tôi lu bu với hai đứa nhỏ trên xe nên đã quên.

- Nhưng cô đừng lo, đồ đạc trong garage còn y nguyên vì đã có tôi dòm chừng.

Tôi trố mắt ngạc nhiên, tưởng ông hàng xóm nói đùa, nhưng bà vợ đã kịp chen vào:

- Cô may mắn đấy thôi, bữa nay ổng được nghỉ làm, nên ngồi ngoài garage cả buổi sửa xe nhân tiện để mắt qua garage nhà cô.

Thế là từ đó tôi biết tên hai vợ chồng là Jerry và Wendy.

            Hơn một tháng sau, khi gia đình tôi đang quay quần ăn bữa cơm tối thì Jerry đến gõ cửa trước nhà, tôi ngạc nhiên:

- Có chuyện gì vậy Jerry ?

- Laura nè, nhà cô lại quên kéo cửa garage nữa đấy.

- Không thể nào! Sáng nay tôi đã nhìn rất kỹ sau khi chạy xe ra ngoài.

- Đúng vậy, buổi sáng cô có đóng, nhưng mới đây, cửa garage vẫn mở. Tôi nhìn qua, thấy đủ hai chiếc xe, rồi đợi thêm gần nửa tiếng vẫn không thấy cửa garage đóng lại, nên tôi đi qua đây báo tin nè.

Lúc này chồng tôi mới thú nhận:

- Là lỗi tại tôi, hồi nãy tôi là người về nhà sau cùng, đúng lúc có người gọi phone nên tôi ra khỏi xe đi thẳng vào nhà. Cám ơn Jerry thật nhiều.

            Nhà của Jerry là một căn nhà cũ, nhưng nhờ khéo tay mà Jerry biến nó thành căn nhà xinh xắn, mỹ thuật, đẹp mắt, ai đi ngang qua cũng phải dừng lại ngắm. Jerry còn là handy man yêu thích sửa xe, thỉnh thoảng nếu không ở miếng vườn nhỏ trước nhà thì y như rằng Jerry đang ngồi ngoài garage với ngổn ngang dụng cụ xe cộ. Có lần hai vợ chồng tôi đi bộ ngang qua, thấy Jerry say sưa chăm chút một giàn hoa leo, tôi khen thật lòng:

- Trời, nhìn khu vườn nhà ông, tôi thấy đời đẹp hơn nhiều.

Jerry cười hài lòng nói “thank you”, đúng lúc bà vợ Wendy bưng ra khay bánh muffin còn nóng hổi, đưa Jerry một cái, và mời cả hai vợ chồng tôi, còn bỏ thêm hai cái vào túi giấy bảo đem về cho hai đứa nhỏ. Wendy cười rạng rỡ:

- Bánh ngon không? Ngày mai tôi đem qua nhà thờ làm bake sale đó!

- Oh,  Angelican Church ngay đầu ngã tư phải không? Tôi sẽ ghé mua ủng hộ muffin của Wendy để cám ơn Jerry đã nhắc nhở chúng tôi chuyện cái cửa garage. Tôi vẫn... rình rập nhà của ông bà, hy vọng có ngày ông bà quên đóng garage để tôi được canh chừng giúp mà vẫn chưa có dịp.

Jerry cười vang:

- Cô mơ đi, sẽ không có ngày ấy đâu, vì Wendy nhà tôi đã nghỉ hưu non, ở nhà mỗi ngày lo chuyện bếp núc và cuối tuần giúp việc ngoài nhà thờ.

Tối hôm đó chồng tôi cảm hứng:

- Xóm này ngay khu đường lớn, xe cộ tấp nập, hàng xóm cùng con đường không có dịp giao tiếp nhiều, nhưng bù lại, hai nhà hàng xóm ở phía hai con đường song song với con đường nhà mình rất dễ thương, tử tế.

Ý của ông xã tôi muốn nhắc đến nhà hàng xóm bên kia con đường phía trước.

            Hôm ấy chúng tôi đang đứng hái trái cây táo trước nhà, có chiếc xe tấp vào bên đường và hai mẹ con người da trắng bước ra, đưa tôi gói quà nhỏ:

- Cái này là của nhà cô, vì chúng ta chung một số nhà, nhưng nhà cô đường 97, nhà tôi đường 96, nhân viên bưu điện sơ ý giao lộn.

Tôi nhìn qua gói quà, tên tôi là người nhận, và tên người gửi là bà chị ruột bên Texas, rồi đáp:

- Đúng là của chị tôi, tôi có thể nhắm mắt đọc địa chỉ bà chị cho cô làm tin nhé.

- Không cần đâu, tôi đã nhìn địa chỉ trên bảng số nhà cô rồi kìa, tôi giao cho cô luôn, khỏi mất công làm phiền bưu điện.

Trong Kinh Thánh có câu chuyện Chúa Giesu kể một dụ ngôn: một người kia dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp, chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ, có thầy Tư Tế cũng đi trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi. Rồi cũng thế, một thầy chức sắc khác đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi. Nhưng một người Samari, thuộc tầng lớp vô danh thấp hèn trong xã hội, tới ngang chỗ người ấy, chạnh lòng thương, lấy dầu, rượu đổ lên vết thương và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán săn sóc. Từ đó, chúng ta có câu “the good Samaritan” dành cho những người không quen biết nhưng sẵn lòng giúp đỡ người khác, dù chỉ là những việc bé mọn. Tôi cũng đã có những good Samaritans thiệt dễ thương.

            Rồi chúng tôi tìm được ngôi nhà mới ở phía Bắc thành phố. Mấy bữa lục đục khiêng mấy thùng đồ ra ngoài garage, Jerry đã mau mắn qua thăm hỏi:

- Nhà cô sắp bỏ xóm này rồi ư?

- Đúng vậy Jerry ơi. Các con tôi đã lớn, chúng muốn đổi nhà, hơn nữa, khu đó thuận tiện hơn cho chồng tôi đi làm, mà lại gần nhà thờ Việt Nam nữa. Chúng tôi đã tính cuối tuần  qua chào tạm biệt ông và Wendy.

- Mà sao không thấy cô để bảng bán nhà?

- Dù không được làm hàng xóm với ông nữa, nhưng thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ về đây, vì căn nhà này cho người ta mướn, chớ không bán.

- Vậy thì chúc mừng, cuối tuần chắc chắn Wendy sẽ có muffins để tiễn gia đình cô.

            Căn nhà mới hiện tại, garage dính liền phía trước căn nhà. Do “kinh nghiệm” từ căn nhà cũ, tôi luôn cẩn thận đóng cửa garage mỗi khi ra khỏi nhà cũng như khi về nhà, thậm chí buổi tối trước khi đi ngủ, tôi còn hé cửa để kiểm tra cửa garage mấy lần mới an tâm, thành ra chưa có cơ hội cho good Samaritan xuất hiện.

Một buổi sáng cuối tuần, tôi đang nằm “nướng” trên lầu thì nghe tiếng máy thổi tuyết bên hông nhà, tôi thầm nghĩ anh chàng xúc tuyết người Việt bữa nay chịu khó đến sớm. Tôi xuống dưới nhà pha cà phê, nhân tiện mở cửa trước xem xét thì, ủa, sao tuyết vẫn ngập đầy thềm, và ngập lối đi trước nhà, chả lẽ cậu xúc tuyết sẽ trở lại làm tiếp? Đến trưa tôi đang nấu cơm thì nghe tiếng cào tuyết trước nhà, tôi liền chạy ra, gặp cậu xúc tuyết, tôi hỏi:

- Có phải hồi sáng em đến thổi tuyết bên hông nhà?

- Dạ không chị ơi, em mới tới mà. Chắc nhà hàng xóm sau nhà chị, chung cái sidewalk bên hông đó, họ làm sạch sẽ lắm, mà nhiều lần rồi đó, hổng phải bữa nay thôi đâu, em tưởng chị biết chớ!

- Chà, chiều dài hai căn nhà, hai vườn sau nữa, cộng lại cũng không ít, mà trời thì lạnh lẽo.

Vài bữa sau có một trận tuyết nữa. Buổi sáng hôm đó tôi lại nghe tiếng máy thổi tuyết bên dưới. Tôi bước ra khỏi giường, nhìn xuống cửa sổ, thấy một người đàn ông trùm áo lạnh kín mít, nón che đầu và khăn quàng che miệng, đang đi chầm chậm thổi tuyết suốt chiều dài sidewalk, đúng như lời cậu xúc tuyết suy đoán. Tôi liền vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt, rồi xuống dưới nhà, tìm chiếc áo khoác, mang vớ và giày boots ấm áp, mở cửa trước nhà, đi bộ qua bên hông, với ý định cám ơn người hàng xóm tốt bụng, nhưng đã quá trễ, tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng người ấy đang đi bộ ngược trở về phía bên kia.

Vậy thì hai năm đã rõ mười, chính người ấy là good Samaritan của gia đình tôi chớ còn ai trồng khoai đất này.

Tôi lại chợt nhớ hồi mùa thu, một buổi chiều có một cơn mưa dữ dội, giông gió như thác đổ. Đến tối, ông xã đi làm về muộn, thấy sidewalk bên hông nhà vương đầy những nhánh cây, cỏ, hoa, lá, ... có lẽ chúng kẹt lại do nước rút sau cơn mưa, định bụng sáng hôm sau ngủ dậy sẽ ra quét dọn. Nhưng dù cố dậy sớm hơn thường lệ, chồng tôi mới biết có người còn dậy... sớm hơn và đống rác cỏ đêm qua đã biến mất, sạch sẽ, như “chưa hề có cuộc bão giông”.

Tôi quyết chí rình cho bằng được, để “bắt quả tang” the good Samaritan này, thì mới cuối tuần rồi, vừa nghe tiếng thổi tuyết thân quen như thường lệ, tôi nhanh chóng tung mền gối, khỏi cần vào phòng đánh răng rửa mặt, lao ngay xuống nhà, chụp vội chiếc áo khoác và xỏ vội đôi giày boots, chạy ào ra sân, đúng lúc người ấy đang thổi đoạn cuối ngay góc nhà. Tiếng máy thổi tuyết quá ồn nên anh ta không nghe tôi la lớn “hello” đến mấy lần. Tôi phải bước ra trước mặt anh ta mới dừng máy, ngước nhìn tôi trong bụi tuyết còn bay mù trời. Tôi chắp hay tay trước ngực như thay lời cám ơn, rồi nói:

- Té ra, anh thổi tuyết cho nhà tôi bấy lâu nay mà hôm nay tôi mới biết!

Anh ta cười hiền hòa, xua tay:

- No problem, cô đừng quan tâm.

- Gia đình tôi có nhờ cậu xúc tuyết làm giùm, nhưng cậu ấy đi làm nên chỉ đến sau giờ trưa.

- Tôi đã nói không sao mà.

Nói rồi anh ta quay bước, tôi gọi giật lại:

- Thank you again. À mà nè, hồi mùa thu anh cũng quét lá khúc này giùm tôi luôn, có phải?

Anh ta lại gật đầu, cười cười, rồi tiếp tục bước đi.

Tôi kể chuyện này cho cô bạn thân cùng xóm Edmonton, cô ấy nói:

- Ở xứ này tình làng nghĩa xóm không đậm đà thân thiết như hồi còn bên Việt Nam, nhưng không có nghĩa là không có. Tóm lại, nơi đâu lúc nào cũng có người tốt, bất kể dân tộc, màu da. Ông hàng xóm của bà bao nhiêu tuổi, già trẻ ra sao?

- Ui, thỉnh thoảng hai nhà có “gặp” nhau xa xa qua hàng rào sân sau. Gia đình đó đạo Hồi, chồng thì râu ria rậm rạp, vợ thì khăn che kín chỉ lòi hai con mắt, đố ai biết ổng bao nhiêu tuổi. Tui cũng chưa kịp hỏi tên, nhưng có một điều chắc chắn, đó là một good Samaritan.

Kimloan

Edmonton, Tháng 3/2024

ANH ƠI! GẦN MỰC THÌ ĐEN!

Không chơi với phường gian xảo

Tránh xa hai sắc đỏ hồng

“Đại đồng”? Mơ ước viễn vông

Rước giặc về hại nòi giống!

 

Cận… lửa, “gần đèn thì sáng”

Yếu tố số một: niềm tin,

Lập trường kiên cố như in

Không đen? Nhớ tránh xa… mực!

Ý Nga, 13.3.2024

 

NHỮNG KHÍA CẠNH CUỘC ĐỜI

Em may giày bằng chỉ… cỏ

Làm sao leo núi lâu đây:

Tánh tình sân si lộ rõ

Chuyện nhỏ nhặt gì cũng gây?

 

Hướng Đạo không dạy gây gỗ

Chuyện chi cũng: - Tức thấy mồ!

Thoát hiểm phải tránh sụp hố

Rừng sâu tránh rắn điên rồ.

 

Tập tánh thương yêu đồng đội:

Thương cả cò, sóc, cóc, sò…

Giúp mưu sinh cơn bụng đói

Quý rau cỏ lạ giúp no!

Hãy học giúp ích cho giỏi

Xã hội nhiều người cần em

Tu… thân? Không cần ngoài đẹp,

Tích đức? Chẳng ngại… hùm gầm!

 

Mèo kêu xó nhà cũng… ngộ:

Giải thoát thú nhà rủi ro

Chung quanh nhiều người đau khổ

Em tu, tâm tránh tối mò!

Tu hành kiểu Hồ: Pắc Pó

Để công an Cộng chúng “tu”:

Nhuyễn nhừ ăn chơi khoe của,

Khoe tài hốt bạc rất… cừ!

Càng khoe ngon lành bảnh tỏn

Cộng càng ăn hoài chẳng no!

Uyên bác, học hành cho tỏ

Xú ngôn? Em chớ dại khờ!

Ý Nga, 11.3.2024

 

SAO MÀ NGÂY THƠ?

Cạm bẫy và tử lộ

Cộng nhử mùi thơm nồng

Mi đi tìm sinh lộ

Sao ham sắc “lạ”: hồng?

 

Bây giờ thấy thấm thía

Cộng nắm tẩy trong tay

Sinh tử phù chúng cấy

Tha hồ bị… đọa đày!

Ý Nga, 10.3.2024

 

“VĂN NGHỆ”?

Thèm chi những chiếc ghế

Bao bọc vết máu tanh

Bằng gấm nhung đỏ mượt

May từ chỉ yêu tinh?

 

Ghế nhỏ thay dạng… đỏ,

Ghế… hồng đổi kiểu to

Cơm không ăn, ăn… ghế?

Ăn hoài vẫn chưa no!

 

Đặt đầu này: thiên tả,

Đổi góc kia: thiên… tà!

Mời chào kẻ tối dạ.

Người thông minh tránh xa!

Đánh bóng màu vờ… vịt

Bắt chuột xong chụp… gà:

- Theo đảng đời “no ấm”,

Theo giặc hưởng “thái hòa”!

 

Ru: - Ngủ nghê làng xóm,

Xúi: - Quên đau nỗi Nhà!

Làm lam nham, bây bả

Cù nhày nọ… tê… kia:

 

Bà lẳng lơ nịnh hót,

Bã chã dâm tà: ca,

Ông nhảy quanh, thô tục

Vái nhau: - Cùng kiêu sa!

Ý Nga, 7.3.2024

NGÔN NGỮ

Hết “toa, moa” lại “Qua qua”

Qua qua, lại lại hóa ra bạn già

Tây u nghe được chắc là

Nhập ma tẩu hỏa ở nhà Việt Nam?

 

Sao mà chữ nghĩa tham lam

Học hoài hổng hiểu “An Nam” nói gì

Hỏi chi cũng cứ: - Merci!

A e, á, ớ, i, y… nhức đầu!

Ý Nga, 13.3.2024

 

YÊU?

Khen chi từ người xuống… vượn?

*

Khi chấm dứt chiến tranh

Bao anh hùng tuẫn tiết

Sao đã có “hòa bình”

Còn đem dân, binh giết?

 

Dã tâm người cộng sản

Là cưỡng chiếm, xâm lăng

Mạng dân đà không kể,

Tổ quốc cũng chẳng màng!

 

Thưở sinh viên phản chiến

Mi tiếp tay gian tà

Tuyên truyền điều độc ác

Tội lớn khó thứ tha!

 

Thời sinh viên thiên tả

Ngươi có sống ra… người?

Bây giờ nằm tán… “vượn”,

Ngồi lê la bàn… hươu.

 

Nếu Việt Nam độc lập

Sao chẳng có tự do?

Hạnh phúc? Đừng lên giọng

Chính mi cũng trở cờ:

 

Chạy! Ra đây ấm ớ

Xin tỵ nạn, ấm no

Trò “Việt kiều yêu nước”

Về? Chưa hẳn được… vô!

 

Đảng tâng mi: một nọ,

Hạ mười chỗ… kia… kìa

Dụ bọn tham vào rọ

Cướp sạch! Đuổi bây dìa!

*

Ôn trang sử cận đại

Mi ở thế thượng thừa:

Cộng Hòa nuôi ăn, học,

“Đế quốc” nuôi mướt da.

 

Hồi đầu? Tìm danh hão!

Lợi dụng xong, đảng… xua!

Đảng yêu? Thật khó hiểu!

Ngoại tệ dâng thì… lùa…

Vô!

Ý Nga, 11.3.2024

 

HƯƠNG THƠ

(Kính tặng người Việt Tỵ Nạn Chính Trị giữ vững lập trường Quốc Gia.)

*

Tháng Tư khó viết được gì

Cho vui tâm trạng người đi xa Nhà

Xa từ mấy chục năm xưa

Nhớ thương làng cũ, ngôi chùa, Mẫu Thân…

 

Ngày rời Nước, hận sôi gan

Các em, Từ Phụ… Dặm ngàn, thương ơi!

Tuổi hai mươi mới vào đời

Xót xa trăm mối, ngậm ngùi mang theo.

 

Năm… năm… vạn nỗi sầu đeo

Chia từng nhịp thở thương yêu gia đình

Trốn nhanh trong cảnh “hòa bình”:

Máu me, tội ác, dân tình oán than!

Ý Nga, 10.3.2024

 

THỊ…

- Gọi phần Tôm… Bò Reo

Sao nó… nằm cong queo

Đỏ tươi, không léo nhéo

Trên dĩa khói xì xèo?

*

- Đổi nhé: Lẩu Bò… Tôm?

Mò… tôm nó chết chìm

Cho Ai thôi lảm nhảm

Dùng bữa bớt rối rem!

 

Ở nhà chẳng ấm êm,

Ra ngoài cũng lèm bèm

Loa oang oang như Vẹm

Ra rả suốt ngày đêm.

 

Sao mà Cưng khó tính!

Ý Nga, 7.3.2024

CỦA ÍT LÒNG NHIỀU

Mỗi năm ngày phụ nữ quốc tế 8/3 tôi đều nhớ về một kỷ niệm thật ngọt ngào khó quên thời tôi còn đi làm.

Vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc, đã thấy trên bàn một hộp kẹo the hình trái tim, được gói bằng giấy bóng trong với chiếc nơ đỏ xinh xắn; ngó ra bên ngoài, xem ai là người đã để hộp kẹo này trên bàn tôi, không một bóng người trên tầng làm việc của tôi.

Bỏ bớt áo khoác ngoài nặng nề ra, mở máy rồi bước ra ngoài phòng. Hôm nay là ngày phụ nữ 8 tháng Ba, tôi đã phải vô sớm hơn các nhân viên khác để lén đặt những viên kẹo hình trái tim với đủ mùi vị cho những đồng nghiệp và nhân viên dưới quyền trực tiếp của tôi; thế mà ai đã vào sớm hơn tôi để cho tôi gói quà nhỏ này đây!

Tôi là cấp trên của bộ phận lo giấy tờ nhân sự, kế toán nên lúc nào cũng bận rộn, nhất là thời bây giờ không giống như ngày xưa cứ một người làm mãi một công việc đến hết đời rồi về hưu, mà thay đổi người liên tục để tìm người giỏi, trẻ, tháo vát vào ngân hàng để đem lại lợi nhuận ngày càng nhiều. Tôi cũng là một điển hình trong những người được đề cử vào chức vụ này từ vài năm gần đây, vì họ thấy tôi siêng năng, thật thà, mê công việc hơn… giờ cơm trưa.

Sau khi phân phát kẹo một cách bí mật xong, tôi đi một vòng từ tầng dưới lên tầng trên xem ai là người đến đầu tiên, vẫn không tìm ra ai cả, sực nhớ ra chính mình là người vừa mở security code đầu tiên vào ngân hàng sáng nay. Vậy chắc là tối qua có người ở lại làm việc trễ rồi họ đã để kẹo lên bàn cho tôi!

Dù đã vào tháng ba, nhưng trời Canada hãy còn lạnh, gió thổi mạnh, tuyết vẫn rơi nhưng ít hơn so với tháng 12 và tháng Giêng. Mọi người vẫn co ro trong chiếc áo coat dầy đi làm, chứ chưa ai thay áo của mùa xuân cả. Trong metro rất nhiều người ho, cảm nên tôi cũng không ngoại lệ, phải đem theo nước gừng đi để nhấm nháp cho bớt đau cổ.

Cầm hộp kẹo the trên tay, từng viên kẹo hình trái tim đủ màu thật xinh, trên mỗi viên kẹo lại có chữ viết I, L, U, dễ thương, lại made in France nữa chứ; tôi thầm đoán:

- Chắc cô bạn bên cạnh phòng người Lebanese đã cho để cám ơn tôi đã làm dùm phần công việc khi nàng đi nghỉ hè ba tuần đây mà. Hay của anh Tommy cho vì tôi đã cho cậu này một khóa học miễn phí tuần vừa qua về kế toán đây…

Đúng 8:00 mọi người có mặt đông đủ trong phòng làm việc, ai cũng chạy lại phòng làm việc của tôi chào và cám ơn gói kẹo surprise mà tôi đã để trên bàn làm việc cho mỗi người. Tôi hỏi Claire, cô bạn ngồi phòng đối diện:

- Sao chị có thể đoán ra là em cho vậy?

- Tại em là người chịu trách nhiệm của chúng tôi ở đây, nên chúng tôi đoán là em cho là đúng rồi! ai là boss thì người ấy cho mà!

Tôi giơ hộp kẹo của tôi trên bàn ra cho Claire xem:

- Lạ ghê nè, chị đoán xem ai đã cho em hộp kẹo này? Sáng vô đã thấy hộp kẹo này trên bàn rồi đó!

- Em thử hỏi ông Georges đi, ổng là boss của em thì chắc ổng cho em đấy!

- Hưm… Để em đi hỏi xem sao. Lạ quá năm trước đâu thấy ổng cho em cái gì đâu!

- Thì mỗi năm mỗi khác, ý nghĩ con người ta cũng thay đổi theo mỗi ngày mà. Em đi hỏi đi rồi nhớ cho chị biết nhe, chị cũng… tò mò lắm đó. Hihihi...

Chị ấy đi ra khỏi phòng, tôi bèn chụp hình chiếc hộp kẹo bé bé xinh xinh ấy, gởi qua email cho Georges đề là “Cám ơn ông đã cho tôi hộp kẹo the này nhé, thật dễ thương và tôi rất cảm động, đúng lúc tôi đang bị cảm, đau cổ.”

Chờ một lúc, tôi nhận email của Georges: “Cô lầm rồi, tôi không phải người cho cô hộp kẹo này đâu, xin lỗi nhé. Chút nữa tôi mời cô đi ăn cơm trưa cùng với các nhân viên nữ vì hôm nay là ngày phụ nữ quốc tế. Cô hãy báo tin cho cho cả phòng…”

Tôi suy nghĩ mãi không hiểu ai là người giấu tay của chiếc hộp kẹo này! Có phải đúng tôi là người họ muốn cho không hay gởi lộn người, lộn phòng? Tôi lật qua lật lại gói giấy bên ngoài với tấm card đề tên tôi rõ ràng, nhưng không hề có tên người gởi. Tức quá tôi gởi email hết cho cả bộ phận làm việc để tìm thủ phạm… thế mà vẫn không ai nhận hết mới lạ chứ! Tôi tự nhủ “Thôi kệ! cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra.” Thế là tôi ung dung gậm nhấm từng viên kẹo the ngọt ngào cho bớt đau cổ, cắm đầu tính toán sổ sách chi tiêu đến quên cả việc vừa xảy ra.

Thời gian lao vun vút, cuối năm mọi ngân hàng ở Montreal đều phải làm thêm buổi tối để phone gọi khách hàng đóng RRSP (Registered Retirement Savings Plan) một loại tiền tiết kiệm mà chính phủ cho phép mỗi người dân đóng để dành cho phần hưu trí của mình, được giảm thuế. Bộ phận nào cũng phải làm overtime để gọi cho khách hàng và lấy hẹn với chuyên viên tư vấn tài chánh vào một ngày thích hợp.

Tôi vừa bắt đầu gọi cho người khách đầu tiên của một list dài khoảng năm sáu chục người, tiếng phone reng bên đầu giây bên kia:

- Allo, cho tôi nói chuyện với bà Michelle Tanguay, tôi là Annie làm ở ngân hàng X…

- Oh cô Annie, tôi đã tìm cô bao lâu nay mà không gặp!

- ??

- Tôi có đến nhà băng tìm cô, hỏi chỗ quầy tiếp tân, họ nói cô không làm chỗ đó nữa, mà đổi đi một bộ phận khác. Tôi có hỏi cho gặp cô mà họ nói lúc đó cô không có ở văn phòng. Tôi có để lại cho cô một hộp kẹo the mua ở Pháp vào đúng ngày St. Valentine đó, cô có nhận được không?

- Ah thì ra là chị! Em cám ơn chị nhiều lắm. Em có đi tìm người đã cho em quà. Trong ngân hàng không ai biết người để lại hộp kẹo trên bàn làm việc của em là ai. Thế mà đã cả năm nay rồi… Mà sao chị vô được chỗ làm của em vậy?

- Thì cô biết đó, con gái tôi là người lau dọn cho nhà băng mà, nó nói cho tôi biết là cô đã đổi không làm chỗ chuyên viên tư vấn nữa mà đã vào bên trong làm về sổ sách giấy tờ kế toán rồi. Nó có nói tôi là trước mỗi văn phòng đều có tên và chức vụ nên tôi biết là cô đã lên chức. Nó đã đặt gói kẹo đúng chỗ cô ngồi rồi. Không sợ mất!

- Vậy sao chị không phone cho em biết sau đó? Đợi đến bây giờ em phone mới gặp chị. Em thật thắc mắc không hiểu ai đã cho mình, tìm quá chừng luôn! Vậy mà em đã ăn hết hộp kẹo rồi!

- Haha... Tôi nghĩ cô nhận được là vui rồi, không cần thắc mắc người gởi là ai. Cô Annie chắc cũng ngạc nhiên lắm há. Tôi cám ơn cô đã giúp tôi đầu tư cả mấy năm nay. Bất cứ việc gì tôi phone cô cũng làm cho tôi, ngay cả lúc tôi nằm nhà thương cách đây mấy năm. Nhờ cô chuyển tiền đóng RRSP cho tôi, cô cũng làm được qua con gái tôi đem tờ giấy về cho tôi ký rồi cô chuyển tiền đóng dùm tôi, tôi mang ơn lắm, không có ai dễ thương và giúp cho tôi nhiều như cô…

- Chị ơi, đừng cám ơn em nữa. Em làm được việc gì cho ai là vui lắm, không muốn chị phải mang ơn em nhiều như thế đâu. Chị đóng tiền quỹ hưu thì cũng là một cách cho ngân hàng tăng lợi nhuận mà, chị đừng khách sáo nhe. Ai cũng làm giống như em thôi.

- Mà nè, con gái tôi sắp lấy chồng rồi nhe!

- Vậy mừng cho chị. Cô làm lau dọn buổi tối ở đây phải không chị?

- Ừ phải đó, nó là con gái một của tôi. Nó là sinh viên vừa lấy xong cái MBA ở McGill đó. Nó muốn giữ cái chân lau dọn ngân hàng vì nó nói làm việc ban đêm có thêm tiền tiêu vặt, được trả hậu hĩnh mà làm rất nhàn. Nó sẽ đưa cái profile cho cô nhen, cô xem có chỗ nào trong nhà bank cần, giúp nó nghen cô.

- Vâng, chị nói cháu cứ gởi cho em qua email mà em sẽ đưa chị đây, em xem rồi em sẽ đề cử cháu sau ạ.

Cứ thế sự nghiệp tôi trôi qua được 32 năm cùng một ngân hàng, những món quà nhỏ của đồng nghiệp, của nhân viên, của khách hàng dù không bao nhiêu nhưng tôi nhìn thấy trái tim, cái tâm của họ đối với tôi mà người ta gọi là của ít lòng nhiều

Sỏi Ngọc - Mtl, Mars’24

NGỤ NGÔN CỦA CHỒNG

NHÂN NGÀY MỒNG 8 THÁNG 03 

Hôm nay mồng Tám tháng Ba

Nhanh tay quét dọn ghé qua chợ chiều

Mua hoa mừng Lễ vợ yêu

Đóa hồng nhung thắm gởi điều luyến thương.

 

Nhớ xưa đứng nép cạnh tường

Bóng ai thấp thoáng chợt tương tư rồi

Dịu dàng, duyên dáng em tôi

Chẳng hoài công mấy năm trời vấn vương.

 

Mày thanh, mi tú, má hường

Nhìn em ôm cặp đến trường bấy nay

Gió nương tà áo trắng bay

Lá me rụng phủ khắp vai, Nhỏ cười,

 

Ôi trời, môi mộng xinh tươi

Em làm xao xuyến ta rồi biết không?

Khi duyên kết nghĩa tơ hồng...

Bơ phờ gói ghém từng đồng áo cơm.

 

Xa vời kỷ niệm yêu đương

Lời tình em đã không thường chuốt trau

Giữ đừng cắn đắn cùng nhau

Tia nhìn ta thấm đẫm bao mặn nồng.

Trông em bạc phếch má hồng

Chân bươn hấp tấp chợt lòng xót xa

Thân trai vai gánh sơn hà

Chăm con trẻ dại vợ nhà hẩm hiu.
 

Hai tuần lễ phép chẳng nhiều

Đồng lương lính chỉ đủ tiêu mấy lần

Cùng chồng nếm trải gian truân

Con thơ dạy dỗ trọn phần phu quân.
 

Thương em khắc khoải bâng khuâng

Đến khi chiến cuộc chuyển vần khổ đau

Ta đang cải tạo rừng sâu

Em còn bươn chải dãi dầu gió sương.
 

Ta về đứng nép bên đường

Thân còm tóc bạc chợt thương xót mình

Em xưa gót ngọc dáng xinh

Nay thành thiếu phụ bóng hình quắt queo.
 

Thuận theo con nước nghịch chiều

Yêu người Lính khổ, mà điêu đứng đời

Nghẹn ngào ngăn giọt lụy rơi

Em nhìn ta cũng bời bời bão dông.
 

Nụ cười tươi tận đáy lòng

Mà nghe thắm đậm ấm nồng nghĩa nhân

Công danh ảo ảnh phù vân

Tình sâu biển thẳm ân cần gởi trao. 

 

Vượt qua sóng gió ba đào

Cám ơn em giữ trọn màu thủy chung

Qua rồi tuổi Lễ Tình Nhân

Ngày Ba tháng Tám có phần bậu đây.

Xin trao trọn trái tim nầy…

ThanhSong KimPhú

CA.Mar/08.2024

 

THƠ GỬI… NGƯỜI XƯA

Bao nhiêu năm rồi! Em đã… xuống cấp

Mặt em xinh? Anh thử sờ vào xem

Má chẳng còn hồng, đầy những vết chân chim

Mũi đẹp hả? Cẩn thận, coi chừng… gẫy.

 

Môi quyến rũ, ngọt ngào ư? Chẳng thấy!

Đã hết rồi rung động thuở ngày xanh

Ngực đẹp ư? Chỉ để... ngắm thôi anh

Theo năm tháng, “bên trong” đã tàn úa.
 

Cửa sổ tâm hồn? Giờ chỉ là quá khứ

Mây mù giăng khắp nẻo mắt người xưa

Chiều hoàng hôn, em chỉ thấy lơ mơ

Tối đọc sách phải cần cặp kiếng lão.
 

Vòng 2, vòng 3 bây giờ cũng... nhão

Máu có đường, có mỡ khắp châu thân

Tai em đây cũng sao nhãng đôi phần

Anh đến thăm, nhớ phải… la lên đấy.

 

Quên đi anh, mái tóc mây ngày ấy

Nay lưa thưa (vì rơi rụng mỗi ngày)

“Năm ngón kiêu sa” anh từng ngất ngây

Mỗi mùa đông về nhăn nheo, rúm ró.

Em cũng mới phát bệnh… mất trí nhớ

Gặp anh ngoài đường, có thể nhận không ra

Anh chớ buồn và cũng chớ kêu ca

“Có tuổi” rồi, rất mong anh thông cảm.

 

Lưng cũng mỏi, bước chân đi run rẩy

Lẩn quẩn cả ngày trong bếp nấu cơm

“Dáng em gầy gầy” giờ cũng đâu còn

Em nhìn em còn hổng ra nữa đó!
 

Vì anh muốn đến thăm, em phải… khai báo

Đừng nhìn hình em post ở trên “phây”

Photoshop chỉnh sửa hơi… rộng tay

Thấy em ngoài đời, coi chừng anh bị… “sốc”.
 

Nhưng mà thôi, có chi phải thất vọng

Anh cũng đổi thay, có khác chi em

Cũng qua rồi, xa lắm, tuổi thanh xuân

Đá sỏi cũng tàn, huống gì… nhân thế.
 

Vì vậy, anh ơi, xin đừng đến nhé

Giữ trong tim kỷ niệm của chúng mình:

Anh hào hoa, em duyên dáng đẹp xinh

Để ký ức xưa mãi luôn rực rỡ!

KIM LOAN

8/3/2024

TRỨNG VÀ VỊT

            Sáng nay, gặp người yêu đầu đời của con gái trong chợ Walmart tôi ngó lơ trong khi thằng Nhóc vui mừng chào hỏi: “Thưa bác, bác có khỏe không?” Tưởng tôi không nghe, Nhóc chạy đến gần: “Bác đi chợ ạ”. Mắt tôi liếc ngang hằn học, môi không mở ra để tặng Nhóc một nụ cười như thường khi. Bước đi, không quay lại nhưng tôi biết Nhóc đang nhìn theo với cái nhíu mày khó hiểu.

            Lạ lắm phải không Nhóc? Mày đang cặp kè con gái của bác, đáng lý phải làm đủ cách để o bế, lấy lòng thế mà lại dám lên giọng dạy đời mẹ vợ tương lai thì coi như đời mày tàn trong ngõ hẹp rồi Nhóc ạ. Nếu như Nhóc vẫn còn đang mở đôi mắt ốc bươu to tròn, đen thủi đen thui vì suy nghĩ mãi mà không tìm ra lý do thì bác nhắc lại cho Nhóc nhớ.  

Hôm đó, bác nhờ bé Mi nhắn Nhóc đến nhà để đãi món bún bò Huế thơm lừng mà Nhóc rất ưa thích và hoàn trả lại số tiền Nhóc đã “order” dùm bác cái máy trị rụng tóc mà Nhóc đã tốn nhiều công sức lục lọi, tra cứu để tìm một sản phẩm hoàn hảo, sau đó còn so sánh giá cả kỹ lưỡng để túi tiền của bác không bị hao hụt.  

Bác thừa lịch sự để bỏ tiền vào một phong bì mới tinh trong đó có hai tờ giấy bạc một trăm, hai mươi hai tờ giấy hai mươi đồng, bốn tờ giấy một đồng để trao tận tay Nhóc với lời cám ơn rất ngọt ngào và chân thành. Đáng lý Nhóc phải nhận lấy bằng hai tay và lễ phép trả lời: “Dạ không có chi.” Nhưng lúc ấy, Nhóc chỉ xoay xoay cái phong bì, tìm mối gỡ rồi nói: “Tiền ‘cash’ hả bác, để con đếm lại.” Thế là Nhóc chăm chú đếm tiền chứ không nhìn bác để thấy mặt bác đang tái đi vì tức giận “Trời, không lẽ nó sợ mình ăn gian?” Nhóc đếm xong, cho tiền vào túi rồi cười: “Dạ đủ rồi, không thiếu một xu, không thừa một cắc.” Dù cách nói của Nhóc mang tính khôi hài nhưng thật sự bác không cười nổi vì cảm thấy bị mất mặt.  Thế mà bé Mi, con gái của bác cũng là người yêu bé bỏng của Nhóc, không nhìn thấy nỗi đau dịu dàng của mẹ mà còn gật gù cổ võ: “Từ bây giờ em phải học theo cách này mỗi khi đưa hay nhận tiền mặt của ai.” sau khi nghe Nhóc hãnh diện giải thích: “Cái gì liên quan đến tiền bạc thì phải rõ ràng để tránh rắc rối về sau vì hiểu lầm.” Quay sang bác, Nhóc còn lên giọng: “Kinh nghiệm dạy con thế đấy.” À há! Ý của Nhóc là muốn dùng kinh nghiệm gì đó của Nhóc để dạy bác phải không? Đừng quên, Nhóc mới có hai mươi mốt tuổi mà bác thì già hơn Nhóc đến hai mươi tuổi nhá. Phần bác thì làm sao bác có thể bất lịch sự đến nỗi cầm tiền người ta đưa rồi đếm trước mặt họ một cách lộ liễu như thế. Nhớ nhá, dù trong bất cứ trường hợp nào bác cũng luôn là người thanh lịch, tế nhị. Và bác thẳng thừng cho Nhóc biết là Nhóc cũng đã làm mất lòng bác rồi đấy, chứ đừng có mà vô tư nói nói, cười cười. Còn tô bún bò Huế mà bác mời Nhóc hôm nay, bác sẽ thân ái tặng cho Nhóc thêm một muỗng ớt khô để lưỡi Nhóc bị xé nát bởi vị cay, như trái tim bác đang buốt rát vì hành động có phần “trần trụi” của Nhóc để cho Nhóc biết bà mẹ vợ tương lai này cũng khó khăn lại có nhiều chiêu ra trò và coi chừng… đường tình duyên của Nhóc có thể sẽ gặp kỳ đà cản mũi đấy nhá! 

***

- Chị ơi,  nếu chị không giúp thì em biết nhờ ai bây giờ.

- Không được em ơi, tính chị đoảng lắm. Biết đâu có ngày chị lại tưởng số tiền đấy là của mình rồi lấy ra xài thoải mái, đến lúc nhớ lại thì lấy tiền đâu để trả em. Lỡ lúc ấy hoảng quá chị lại chối bai bải là em đâu có gửi tiền cho chị. Nếu chuyện đó xảy ra thì em phải làm sao, vì chị biết chắc là em chẳng dám bắt chị ký giấy chứng nhận là chị giữ tiền cho em, phải không nào. Thế là mất tiền một cách đau đớn. Nguy hiểm, “cực kỳ” nguy hiểm em ơi. Đời bây giờ không nên tin ai hết em ạ, nhất là bà chị nghèo xơ xác này cứ thấy tiền là mắt sáng như sao.

Nói xong chị cười ngặt nghẽo nhưng cô bạn chẳng buồn nhếch môi để cười hùa với chị mà cái cằm như trề ra thêm để vẽ thành một khuôn mặt đang mếu máo rất đáng thương.

- Nhưng em tin chị. Em vững vàng tin chị để gửi gắm cả sinh mạng của ba mẹ con em.

- Đừng tin chị mà hãy tin cái ngân hàng to đùng ở góc phố kìa. Ở đó, em chả phải năn nỉ, ỉ ôi, chả phải van xin, khóc lóc mà lại còn an toàn gấp trăm lần em gửi cho chị.

- Em không gửi ngân hàng được nên mới nhờ cậy chị.

- Không được, nếu sau này chuyện đổ bể chị làm sao trả lời với chồng chị và chồng em. Dù sao, họ cũng là bạn thân từ lúc còn cắp sách đến trường. Chắc chắn chồng em sẽ mắng chồng chị không biết dạy vợ để cho vợ xen vô làm gia đình người ta xào xáo. Chị sợ anh Chung lắm, chẳng dám giỡn mặt với anh ấy đâu.

- Chị ơi, em đang ở đường cùng. Xin chị đừng ngoảnh mặt làm ngơ tội nghiệp em. Xin chị thương em.

Câu nói chứa đầy nỗi bi ai, não nề ấy càng khiến chị bối rối hơn. Chị đổi giọng tha thiết, ngọt ngào cố gắng an ủi, khuyên nhủ cô bạn đang lặn ngụp trong nỗi đau đớn tột cùng. Không đau sao được khi đang hăm hở đi vào ngân hàng, hân hoan mở “safety box” ra để lấy tiền mua chiếc xe đầu tiên cho thằng con vừa lấy được bằng lái thì khám phá ra bốn cái phong bì đựng tiền được sắp xếp cẩn thận trong chiếc hộc được xem là an toan nhất chỉ còn lại độc nhất một cái. Ba chân, bốn cẳng cô chạy về nhà báo tin cho chồng và ngây thơ hỏi:

- Có phải nhân viên ngân hàng đã đánh cắp, phải lẹ lẹ tới đó khiếu nại.

Anh chồng lừng khừng, quanh co. Đến khi cô nói:

- Anh không đi thì em sẽ dắt thằng Phiên đến đó để thông dịch cho em.

Lúc ấy, anh chồng mới quắc mắt theo kiểu lấy thịt đè người: 

- Tôi lấy chứ không có ai lấy đâu mà hỏi. Khùng!

Bây giờ mới là lúc cô bạn nổi khùng. Cô túm áo chồng, gào lên:

- Anh lấy tiền làm gì, sao không cho em biết?

- Tiền tôi làm ra thì tôi có quyền xài. Cô là vợ chứ có phải là mẹ tôi đâu mà phải xin phép.

Xô cô vợ ngã ngửa, anh chồng bước ra cửa bằng những bước chân nện bùm bụp trên sàn gạch. Sau một đêm trùm chăn khóc hù hụ, giận mình không dám ăn, không dám mặc, kí cóp dành dụm uổng công. Sáng hôm sau cô trở lại ngân hàng, lấy cái phong bì cuối cùng đem tới nhà nhờ chị bảo quản dùm. Cái này mới khó cho chị.

- Chị thấy, tốt nhất em nên bình tĩnh nói chuyện với anh Kiên. Biết đâu anh cần tiền để làm chuyện gì đó mà không tiện bàn bạc với em, khi bị bại lộ quê quá nên anh trở mặt để không bị tra hỏi lôi thôi.

- Một lần mất lòng tin là cả đời không thể tin được bất cứ chuyện gì nữa. Ở đây, em bơ vơ quá vì không có một người thân nên chẳng biết trông cậy vào ai ngoài chị. Thương giùm em chị ơi.

Trái tim đang mềm nhũn thôi thúc, chị đưa tay nhận lấy chiếc phong bì mà lòng còn đầy nỗi băn khoăn. Cô bạn nhìn chị tỏ lòng cảm kích bằng một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt đầm đìa những giọt lệ chưa kịp lau khô.

- Em cám ơn chị nhiều. Trong đây có năm ngàn, nhờ chị giữ dùm em.

- Chị không muốn giữ tiền lâu nên em cố gắng thu xếp để lấy lại cho sớm. Nhớ nhé.

- Dạ nhớ. Xin phép chị em về vì đến giờ đón con rồi.

Cô bạn đứng lên. Chị vẫn chăm chú nhìn phong bì trên tay mà lòng cảm thấy như có chút bất an. Bất chợt nhớ đến lời thằng Nhóc và bỗng chốc chị lặp lại việc thằng bé đã từng làm chị giận:

- Chị nghĩ… em nên đếm tiền lại để biết con số chính xác.

- Tiền này em đã đếm kỹ trước khi bỏ vào “safety box” rồi. Không sao đâu chị.

Chị nhanh tay bóc phong bì:

- Đếm lại cho chắc ăn em ơi.

Cô bạn miễn cưỡng trở lại ghế và lanh tay đếm. Đến tờ giấy bạc cuối cùng cô nói bằng giọng hoảng hốt:

- Ủa sao chỉ có ba ngàn? Rõ ràng em đã để từng năm ngàn vào mỗi phong bì. Vậy là anh Kiên đã rút bớt hai ngàn. Trời ơi, nếu em không lấy kịp số tiền này thì ngày mai chắc là chỉ còn cái hộp không mà thôi.

Cô cúi người, ôm mặt khóc nức nở. Mồ hôi chị như tươm ra khi chợt nghĩ, nếu chị không đề nghị đếm lại thì chuyện gì sẽ xảy ra. Cô bạn mất tiền nhưng có thể vì ái ngại mà không dám hỏi, còn chị thì mang tiếng oan suốt đời mà không hề hay biết. Chị nhớ, trước đó đã mắng thầm thằng Nhóc “trứng mà đòi khôn hơn vịt” và lúc nào cũng tự dặn dò mình phải xử sự tế nhị trong bất cứ tình huống nào mà quên mất có đôi lúc cũng phải biết áp dụng lời của ông bà xưa đã dạy “mích lòng trước đặng lòng sau” để tránh những hậu quả không lường trước được.

            Nhóc ơi, bây giờ bác phải thành thật công nhận nhiều khi trứng cũng khôn hơn vịt. Thế nên, bác sẽ cho phép Nhóc tiếp tục xây đắp cuộc tình với con gái bác, vì bác tin rằng Nhóc sẽ trở thành thằng rể đáng yêu của bác. Và một điều nữa,  bác xin Nhóc hãy quên tô bún bò Huế thiếu chữ “tâm” vì lòng nhỏ mọn “độc xuất” của bác nhé.

Ngân Bình

Hãy Cứ Sống Vui Dù Biết Mình Già

Bây giờ là tháng 3, những bụi hoa Daffodil ở sân trước vườn sau nhà tôi đã bắt đầu hé nở báo hiệu mùa Xuân sắp đến, nhưng ở Portland, khí hậu bên ngoài vẫn lạnh cóng.

Cậu công tử nhà tôi chở ba mẹ đi ăn ngoài ban đêm, dù đã mặc áo ấm nhưng "lão trượng" và "lão bà bà” chúng tôi vẫn thấy lạnh run. Mà hể bị lạnh thì thế nào chúng tôi cũng nhảy mũi, ho hen. Mặc dầu cả hai chúng tôi uống hết một hộp thuốc NyQuil Severe Cold and Flu 24 viên để được ngủ yên ban đêm, nhưng sáng thức dậy cả chàng và nàng vẫn thỉnh thoảng ho lên vài tiếng cho rộn ràng mái ấm nhỏ bé của chúng tôi.

Con người lúc trẻ thì khỏe mạnh nhưng càng về già thì lại càng đau yếu nhiều hơn; giống như cây hồng, cây lê của vườn nhà càng ngày càng cằn cỗi, thoái hóa không cho trái lớn như lúc mới trồng được nữa.

Con người cũng vậy, càng lớn tuổi các bộ phận trong người càng trở nên suy yếu nên không bị bịnh này thì cũng bị bịnh khác.  Chúng ta cũng cần nên biết sự lão hóa của cơ thể để tìm cách ăn uống đúng cách, vận động thể chất hợp lý, để bồi bổ và tăng cường sức khỏe hầu để tránh bớt đi một phần nào hậu quả tai hại của sự ăn uống và vận động không đúng cách đưa đến những bịnh nguy hiểm chết người.

Gần đây người viết tìm được tài liệu “Khi nào các bộ phận con người bắt đầu thoái hoái” trên internet.  Tài liệu này rất hữu ích giúp chúng ta hiểu rõ về con người của chúng ta hơn để rồi từ đó chúng ta có thể thay đổi nếp sống, cách sinh hoạt, cách ăn uống cho thích hợp với sự thay đổi thể chất này.

Tài liệu này rất dài nên không thể trình bày trong phạm vi bài viết 4 trang này.  Người viết chỉ xin tóm tắt những điểm chính để chia sẻ với các bạn mà thôi  nhé.

Khi nào các bộ phận trong cơ thể con người bắt đầu thoái hóa? 

Già là một điều không ai tránh khỏi. Hiện nay các viện nghiên cứu y khoa đã cho biết một cách chính xác các bộ phận trong cơ thể của con người bắt đầu thoái hóa từ lúc nào. Các bác sĩ người Pháp đã tìm thấy chất lượng tinh trùng bắt đầu suy thoái từ tuổi 35, bởi thế khi người đàn ông 45 tuổi thì một phần ba số lần mang thai sẽ dẫn đến sẩy thai. Angela Epstein đã viết trong Daily Mail, tuổi của các bộ phận trong cơ thể bắt đầu suy thoái như sau:

1.-  Não bắt đầu suy thoái lúc 20 tuổi.

2.- Ruột bắt đầu suy giảm từ tuổi 55.

3.- Bọng đái bắt đầu suy thoái từ tuổi 65.

4.- Vú bắt đầu thoái hóa từ năm 35 tuổi.

5.- Phổi lão hóa từ tuổi 20.

6.- Giọng nói bắt đầu yếu và khàn kể từ tuổi 65.

7.- Mắt lão hóa từ tuổi 40.

8.- Tim lão hóa từ tuổi 40.

9.- Gan lão hóa từ tuổi 70.

10.- Thận lão hóa tuổi 50.

11.- Tuyến tiền liệt lão hóa vào năm 50 tuổi.

12.- Xương lão hóa hóa vào tuổi 35.

13.- Răng suy từ tuổi 40.

14.- Bắp thịt lão hóa từ năm 30 tuổi.

15.- Thính giác giảm đi kể từ giữa năm 50 tuổi.

16.- Da suy giảm kể từ năm 20 tuổi.

17.- Vị giác và khứu giác giảm từ năm 60 tuổi.

18.- Sinh sản mất khả năng từ năm 35 tuổi.

19.- Tóc lão hóa từ tuổi 30.

Làm thế nào để làm chậm sự lão hóa? 

Già không phải là một bệnh nhưng già tạo điều kiện cho bệnh phát sinh và phát triển. Cần chú ý một số đặc điểm sau:

- Người già thường mắc nhiều bệnh cùng một lúc, có bệnh dễ phát hiện, nhưng cũng có bệnh rất kín đáo, tiềm tàng, nguy hiểm.

- Triệu chứng ít khi điển hình, không ồ ạt, không rõ rệt, nên khó chuẩn đoán, dễ sai lạc nếu ít kinh nghiệm.

- Khả năng phục hồi sức khỏe sau các trận ốm thường chậm hơn so với người trẻ, nên sau điều trị phải có thời gian an dưỡng.

Một số biện pháp làm giảm tốc độ lão hóa:

Học thuyết âm dương của y học cổ truyền chứng minh con người là một chỉnh thể giữa âm dương, giữa khí và huyết. Luôn luôn thăng bằng với nhau từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong theo một quy luật nhất định, để duy trì sự sống của con người được bền vững dài lâu. Vì thế muốn giảm tốc độ lão hóa cần phải có tư tưởng luôn luôn lạc quan yêu đời, chủ động gạt bỏ những cái làm ảnh hưởng đến bộ não; hạn chế tối đa nỗi cô đơn; giải quyết tốt nhất mối quan hệ xã hội và gia đình; có triết lý sống đúng; phải chú ý cả 3 vấn đề: lẽ sống, lối sống và hành động để loại trừ 7 nguyên nhân gây bệnh là: hỷ, nộ, ưu, tư, bi, kinh, khủng.

Muốn được thảnh thơi phải có kiến thức, phải có hiểu biết để nhìn nhận vấn đề sao cho đúng đắn qua báo chí, đài phát thanh, truyền hình để làm chủ được mình và giáo dục cho gia đình, con cháu giảm các nỗi bực dọc và tự chăm lo cho mình.

Thường xuyên luyện tập đều đặn về trí tuệ và thể lực như đọc sách báo, nghe đài, xem TV, … đồng thời tập thể dục thể thao, đi bộ, tập thở, tĩnh tâm thư giãn, v.v. phù hợp với hoàn cảnh và sức khỏe từng người.

Kiên trì áp dụng 10 bài học về sức khỏe của Nhật Bản, đất nước được mệnh danh là “vương quốc của tuổi thọ” vì có tuổi thọ cao nhất thế giới hiện nay.

10 bài học đó là:

- Bớt ăn thịt, ăn nhiều rau

- Bớt ăn mặn, ăn nhiều chất chua

- Bớt ăn đường, ăn nhiều hoa quả

- Bớt ăn chất bột, ăn nhiều sữa

- Bớt mặc nhiều quần áo, tắm nhiều lần

- Bớt đi xe, năng đi bộ

- Bớt phiền muộn, ngủ nhiều hơn

- Bớt nóng giận, cười nhiều hơn

- Bớt nói, làm nhiều hơn

- Bớt ham muốn, chia sẻ nhiều hơn

Những bài học trên có tác dụng rất lớn đối với những người bị tăng huyết áp, bệnh tim mạch, ung thư dạ dày, viêm gan, …

Biết cách sống, ta có thể làm chậm được quá trình lão hóa, kéo dài được tuổi thọ, có thể điều chỉnh được chiếc đồng hồ sinh học trong con người chúng ta chạy chậm lại, ta cũng có thể giữ bộ máy cực kỳ tinh vi của ta được bền vững lâu dài hơn.

(Nguồn: Trích trong Bao Mai.blogspot)

Thôi thì ta cứ vui mà sống trong hiện tại với gia đình, với con cháu hơi đâu mà lo nghĩ nhiều làm chi cho mệt vì có lo nghĩ nhiều quá con bò vẫn trắng răng và con người không ai thoát khỏi vòng sinh lão bịnh tử.

Xin bạn hãy sống với cái Tâm bình thường của Đạo thì bạn sẽ thấy vui liền.

Bình thường tâm
- Bạch thầy, sống theo Đạo một cách siêng năng là thế nào?
- Khi đói hãy ăn, khi mệt hãy ngủ.
- Đó là những điều mà mọi người thường làm mà?
- Không, không! Hầu hết mọi người đều không làm như vậy. Khi ăn, mọi người đầy những suy tư, ao ước và khi ngủ lại đầy những lo toan.

Lời bình: Có bao nhiêu người mà mỗi sáng thức dậy mà đầu óc không bận bịu những chuyện quá khứ?
Con người phải vứt bỏ những điều nguy đã gây ra bão tố nội tâm và sống theo bản chất nguyên thuỷ của họ vì Đạo nằm ngay trong đời sống hằng ngày.

Xin mời Bạn đọc bài thơ Những Kẻ Trường Xuân của Thầy Thích Tánh Tuệ để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay của người viết.  Kính tri ân Thầy.

 

 

SINGAPORE

VIÊN KIM CƯƠNG CỦA ĐÔNG NAM Á 

                        Mùa Noel năm rồi, 2023, tôi theo gia đình chú tôi đi mua sắm ở Singapore, gọi tắt là Sing! Thời buổi bây giờ, dân Saigon thường qua Sing mua sắm vì hàng hóa nhiều chọn lựa hơn, xịn hơn.

Tôi ghé Sing lần đầu năm 2004, quá cảnh 8 tiếng trên đường qua Ấn Độ hành hương. Chỉ ở phi trường thôi mà ngạc nhiên khâm phục khi thấy phi trường tân tiến, rộng rãi, sang trọng với nhiều cửa hàng miễn thuế cũng như hàng quán đủ loại không thua gì ở Mỹ. Hồi ấy các cô chiêu đãi viên hàng không mặc đồng phục áo dài tay, váy dài hàng nội hóa với họa tiết riêng của xứ sở, rất đẹp. Tôi thích quá hỏi có thể mua vải ở đâu thì một cô cho biết ở phi trường có cửa hàng bán bộ quần áo này. Vậy là tôi vội vàng đi tìm mua được một bộ.

Tôi và cô bạn lấy taxi về phố tìm thăm thầy Tịnh Không. Đường xá rộng rãi, cao tốc vi vút trật tự, hơn hẳn châu Âu!

Singapore là tên người Anh gọi nước này, xuất xứ từ chữ Samhapura, tiếng Phạn (Sanscrit), có nghĩa là sư tử. Chúa sơn lâm tượng trưng cho quyền uy và bảo vệ (power & protection). Singapore còn được biết đến là một Đảo quốc Sư Tử. Khi đến thủ phủ, ta thấy ngay tượng con sư tử phun nước trấn giữ thủ đô. Cọng Hòa Singapore là tên gọi chính thức của quần thể đảo lớn đảo nhỏ ở Đông Nam Á có hình dạng như một viên kim cương thô. Cọng Hòa Singapore độc lập từ Vương quốc Anh năm 1959 với ông Lý Quang Diệu là vị thủ tướng đầu tiên mà cũng là người đã biến quần đảo trở thành viên kim cương thật quý trong một thời gian kỷ lục. Hồi còn là sinh viên ở Sài Gòn, tôi được nghe giai thoại ông Lý Quang Diệu sang thăm thủ đô của Việt Nam Cọng Hòa và thở dài lẩm bẩm không biết bao giờ xứ sở của ông mới bắt kịp Hòn Ngọc Viễn Đông của Việt Nam!

Năm 2010 tôi tháp tùng các bạn của lớp em gái tôi thăm viếng Singapore và Mã Lai. Rất thích thú gặp một tour guide sành điệu kể cho nghe nhiều canh cải tuyệt vời của vị thủ tướng khai sinh nước Cọng Hòa Singapore. Ông Lý Quang Diệu quan niệm rằng muốn nhân viên chính quyền một lòng phục vụ, đúng nghĩa là công bộc của dân thì phải cho họ mức lương thoải mái để họ không cần tìm thêm job thứ hai, hay phải thâm lạm của công. Thật là chí lý. Lương tiền không đủ sống thì người ta phải xoay xở là chuyện bình thường. Không thể tưởng tượng sự ngỡ ngàng kinh ngạc của tôi khi đọc một thông tin trên mạng được biết lương của thủ tướng là 1,600,000.00 USD một năm! Nhưng theo tiểu sử của ông Lý Hiển Long, đương kim thủ tướng (ông làm thủ tướng từ năm 2004) thì kể từ năm 2008, ông được tăng lương 25%, từ 2,037,168.00 USD đến 2,856,930 USD! Chắc 1,600,000.00 là mức lương khi Sing vừa mới được độc lập! Lương thủ tướng cao ngất ngưởng như vậy thì lương công chức chắc cũng cao để họ có thể dành hết thời gian chăm lo công việc, xứng đáng với đồng lương thọ hưởng. Ông Lý quan niệm công chức nên được trả lương cao để duy trì một chính quyền sạch và chân thật. Lại được biết chính phủ giữ 10% lương hàng tháng của họ coi như forced saving, hay nếu bị khám phá tham nhũng thì chính phủ sẽ tịch thu số tiền để dành đó. Chúng tôi cũng được hướng dẫn đến thăm khu nhà công chức. Mấy dãy nhà khang trang, mỗi căn hộ ba phòng ngủ, có sân đậu xe, có cây cối xanh mát mà chỉ 60,000.00 USD. 

Chuyện lạ nữa là tất cả cây xanh thuộc về chính phủ, dù là cây mình trồng trong vườn nhà! Muốn đốn cây phải xin phép. Xả rác ngoài đường sẽ bị phạt tiền, có khi bị phạt tù nữa nên Sing là xứ sạch sẽ ai cũng biết, có thể so sánh với nước Nhật. Luật lệ thì rất nghiêm túc. Phạm luật sẽ bị phạt rất nặng nhất là luật về cần sa, ma túy. Màn giải tỏa khu ổ chuột của thủ tướng thì rất ngoạn mục! Sau nhiều lần cảnh báo cho dân cư ngụ trong xóm ổ chuột di tản để ông dọn dẹp, xây nhà tử tế cho họ ở mà không có hiệu quả. Không ai dọn ra vì không tin chính quyền sẽ xây nhà mới cho mình! Cuối cùng ông cho đốt cả xóm ổ chuột. Dĩ nhiên là ông cho họ đủ thời gian di tản an toàn. Và nhà cửa cho khu dân cư bắt đầu được hình thành. Bây giờ, khắp cả Singapore, không còn nơi nào là ổ chuột cả. 88% cư dân làm chủ căn nhà mình trú ngụ.

Ngày nay, Singapore được xem là một trong bốn con hổ của Châu Á cùng với Hong Kong, Đài Loan và Đại Hàn mà Singagore đứng đầu về mọi mặt dù dân số ít, chỉ gần 6 triệu: 74.2% là người gốc Hoa, 13.4% gốc Mã Lai. Một số nhỏ gồm nhiều cư dân khác tới. Sing là thành phố phát triển nhất Đông Nam Á, nổi tiếng về hệ thống giáo dục tốt, y tế hiện đại, đời sống chất lượng cao. Nghe đâu nhiều người Việt thường sang Sing khám bệnh và chữa bệnh. Sing cũng là nơi người dân có lợi tức cao nhất thế giới (PPP) mà cũng là nơi đời sống đắt đỏ nhất thế giới. $1.00 Sing = $18,300.00 đồng Việt.

Lần thứ ba đến Sing, chúng tôi ở trọ tại khách sạn trước mặt Takashimaya Shopping Center trên đường Orchard, một trong nhiều trung tâm mua sắm được ưa chuộng, gồm nhiều gian hàng cao cấp như Louis Vuitton, Chanel, Dior, Gucci, Giorgio Armani, ... và một Food Court trong Takashimaya Department Store, self-serve mà không có khăn giấy, rất bất tiện. Khách ăn phải tự đi tìm khăn để lau bàn trước khi ngồi xuống vì không ai lo phần việc này cả. Phần lớn là thức ăn Tàu, không ngon mà rất đắt chỉ trừ món cơm gà Singapore thì ăn được, giống cơm gà Hải Nam ở Mỹ. Rất cám ơn thím, mới ngoài 70, đã đi lấy giùm thức ăn cho hai chú cháu tôi! Người cao tuổi không nên ăn ở đây! Ngoài đường phố cũng như trong Mall, người đi chen chúc nối đuôi nhau không dứt chắc là vì chiều Chủ Nhật trước Xmas. Các cửa hàng, đường phố treo đèn, kết hoa mùa Giáng Sinh còn rực rỡ lộng lẫy hơn cả New York! Nếu không thấy tận mắt thì khó mà tin có thành phố lộng lẫy sang chảnh hơn New York trong mùa Giáng sinh.

Chúng tôi đến thăm viếng trung tâm mua sắm cao cấp nhất được gọi là The Shops at Marina Bay Sands with a gondola ride vì tầng dưới cùng là một kênh đào như ở Venice bên Ý với nhiều chiếc thuyền nhỏ qua lại đưa khách đi quanh thưởng ngoạn cảnh quan chung quanh trung tâm mua sắm. Tuy trung tâm khá lớn với nhiều hàng hiệu cao cấp nhưng thấy người ta đi tham quan bên ngoài mà ít ai bước vào các cửa hàng. Thím tôi cho biết khách hàng của họ thường ngồi nhà, nhân viên bán hàng đưa hàng về tận nhà cho họ chọn lựa! Nghe đâu Singapore có đến một trăm ba mươi ngàn triệu phú. So với dân số, có thể nói Sing là nước có nhiều triệu phú nhất thế giới!

Singapore với diện tích quá nhỏ, 719.1 km2, lái xe chừng một tiếng có thể đã đi từ Đông sang Tây. Vì hiếm đất nên họ xây những tòa nhà cao chọc trời, trông rất mới, rất hiện đại. It thấy khu nhà vườn, không thấy xóm “nhà lá” nào cả. Hiếm núi, hiếm rừng nên họ tạo rừng, tạo ốc đảo xanh trên nhiều chung cư cao tầng trông rất lạ, rất đẹp mắt. Bà con đến thăm Đảo quốc Sư Tử nên tìm xem những khu rừng độc đáo, những ốc đảo có một không hai này. 

Ông Lý Quang Diệu giữ chức thủ tướng từ 1959 đến 1990 nhưng không về hưu. Ông vẫn hiện diện lo toan việc nước với chức vụ Bộ Trưởng Cao Cấp từ 1990 đến 2004, rồi lại sang ngồi ghế Bộ Trưởng Cố Vấn – một chức vụ được thành lập riêng cho ông – tư vấn cho tất cả các bộ để chính phủ không đi lạc đường cho đến khi ông qua đời ở tuổi 92 vì bệnh viêm phổi. Còn sống một ngày là ông còn lo việc nước. Năm 1988, ông phát biểu trong ngày Quốc khánh: “Ngay cả khi nằm trên giường bệnh, ngay cả khi các bạn đem tôi đi mai táng, nếu tôi nhận thấy đang xảy ra điều gì sai trái, tôi sẽ ngồi dậy ngay!” Và cũng nhờ ông một lòng một dạ với đất nước như vậy mà xứ sở của ông đã trở nên Viên Kim Cương Sáng Chói ở Đông Nam Á, vượt xa Hòn Ngọc Viễn Đông ông mơ ước năm nào! 

Nguyên Ngọc Hoàng thị Quỳnh Hoa

NHỮNG KẺ TRƯỜNG XUÂN
Họ, người không tuổi tác
Bao Xuân vẫn không già
Họ cứ hoài trẻ mãi..
Xinh như là bông hoa..


Họ là ai thế nhi?
Mà khác với người ta
- Họ là người có thật
Ở dưới trần, không xa!


Họ là người lạ lắm
Rất dễ dàng bỏ qua
Có khi nhìn cả giận
Dăm phút sau cười xòa.


Họ cũng yêu, cũng ghét
Đôi khi họ cũng buồn
Họ cũng thường xét nét..
Nhưng Biết, rồi họ buông!


Họ là người rất lạ
Chẳng toan tính, thiệt hơn
Hay nói lời: ''Thôi kệ!''
Mặc đời kia xem thường...

Họ là người rất ngộ
“Hồn nhiên như cô tiên!”
Sống với lòng rộng mở
Dẫu nhiều khi.. không tiền!


- Họ là người Biết Đạo
Biết cảm ơn cuộc đời
Cười trong mọi hoàn cảnh
Chẳng Xuân về mới vui..


Họ là người rất đẹp
Dù đời nhiều Xuân qua
Họ trẻ nơi thần thái
Chứ đâu vì nước da..


Họ là người rất lạ!
Gặp được là thắng Duyên

Chẳng tin? soi gương thử

Biết đâu chừng… rất quen!

(Như Nhiên Thích Tánh Tuệ)

Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé. 

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN 702-ORTB 1132-3-6-24)

AMOR AMOR!

Si cổ thụ anh trồng hai năm, khổ:

Tưới nước hoài sao không… thọ hỡi em?

Toàn trổ chanh, cóc, khế, quýt, xoài, cam

Phải chi mọc Táo “Tim” hay Chùm Ruột!

Á Nghi, 6.3.2024

 

MÈO HOANG?

Tuần này anh mặc áo… lạ

Không phải chính tay em may

Hèn chi bàn ủi… ghen thay

Đóng dấu bàn là! Rõ kháy!

Á Nghi, 6.3.2024

 

“QUỐC... QUỐC...”

Vận Nước tang thương dường ấy cảnh

Sầu bi ai lọ chuốc vào chi?

Chim kêu có mấy người nghe nhỉ?

Ai sẽ cùng em thức, nghĩ suy?

Ý Nga, 5.3.2024

 

VÌ ĐÓ LÀ EM!

(Tưởng niệm quý CHIẾN SĨ VNCH đã… không có được ngày ra tù để về nhà xum họp cùng gia đình.)

Lại thêm Người Tù Khờ

Vò đầu, ngồi làm thơ

Tặng nàng, truyền hơi thở

Bạn bảo: - Chửa thơm tho!

- Muốn… thơm như nếp tháng Mười

Hay như hoa bưởi cài lơi tóc nàng?

Thơm… canh rau hái: tập tàng

Mời ai về phép, cả làng thèm chung?

 

Trại tù thiếu cả khoai sùng

Khoai mì chạy chỉ, bụng phồng bo bo

Anh Khờ nhớ cá diếc kho

Tay em chăm sóc, âu lo lính gầy.

 

Thơ khen mảnh ruộng, luống khoai:

Rau lang xanh mướt, đậu dài, trái to

Nhớ vườn chim hót líu lo

Thằng Tèo, bé Tý thụt thò ngắm: anh

Chiến binh bùn lấm quân hành

Vội về dạm hỏi để… giành* cô nương.

Bạn về, anh gửi thơ buồn

Cám ơn em nén lệ tuôn chờ chồng

Đầu mang cùm “Ngụy” vẫy vùng

Nuôi con, chăm mẹ, vác gông não nề.

 

Thơ khuya tập tễnh anh đề

Vì em thơm nhất! Tình quê ngọt ngào

Mai anh cùng bạn bôn đào

Biết đâu may rủi? Tiền chào, hậu… thương!

 

Vì dân, xưa đã phi thường;

Vì con, nay phải tìm đường thoát… đêm

Thơ tuôn vì đó là em!

Hậu phương chân chất! Hương thơm thảo, hiền!

Á Nghi, 4.3.2024

*Giành: giành giật với trai trong làng, sợ nàng vu quy

 

HỌ SỞ ĐÀO HOA

Mồi chi cá đã cắn câu?

Thói đời họ Sở ai đâu dư… mồi

Em đừng mơ tưởng sẽ rồi

Phu nhân ai đó chuyên ngồi đào… hoa!

Á Nghi, 4.3.2024

MẸ YÊU DẤU

(Thương tặng chị Hai (Sài Gòn).)

*

Làm mẹ ít được ai khen

Loay hoay nấu ăn, giặt giũ

Ngủ gà ngủ gục bên đèn

Vá, may áo, tã… đầy đủ.

 

Lo đứa ăn học chu toàn,

Đứa nhà trường kêu quở mắng…

Chuyện chi các con cũng cần

Khiến mẹ tảo tần buôn bán.

 

Lấy chồng xa xứ, bơ vơ

Thương ông bà ngoại? Nén nhớ!

Hiếu ông bà nội? Phụng thờ,

Giỗ tổ tiên nội: Bái, lạy!

Ấy là chưa kể làm dâu,

Và còn rất giỏi làm vợ!

Bao nhiêu mưa nắng dãi dầu

Mẹ học hoài thi chưa đậu!

 

Nên con… bất hiếu còn… chê,

Nên chồng bất nghĩa, tình phụ!

Cháu chồng chì chiết ni… tê…,

Em chồng hả hê nặng nhẹ.

Tuổi già mẹ bệnh nằm đây

Bao con đi xa không biết,

Mấy đứa ghé về chẳng hay

Mắt mẹ đã mù sao thấy!

 

Nuôi con đi hết đường dài

Tuổi mẹ cũng vừa bóng xế

Áo vá của mẹ dần phai

Mẹ nằm chờ ngày… khuất núi!

Chẳng chờ con khóc, chồng đưa!

Ý Nga, 5.3.2024

 

BABY BLUE!

(Thương tặng M.)

*

Giận chi mà ra… tím ruột,

Lây san tình trạng… bầm gan?

Em quên đồng bào, quyến thuộc,

Quên luôn bao nhiêu thân bằng?

 

Đã đỏ rực đôi gò má,

Còn bạc cả nửa mái đầu

Giận hờn? Xin đừng nấn ná

Biết bao nội tạng đớn đau!

Nam nhi họ ôm bầu rượu?

Thì em còn một túi thơ:

Cơ hội cho ngôn từ trổi

Vận vần tha hồ mộng mơ!

 

Niềm vui, có đến muôn phần

Tội chi hờn giận, vương vấn?

Xuân sắc chỉ nở một lần

Tình phụ? Nên đem… thủy táng!

Á Nghi 5.3.2024 #9776

BIẾT RỒI... KHỔ LẮM...

Con gái của tôi, làm Registered Nurse trong một bệnh viện. Bữa đó, nó bước vào phòng thăm một bệnh nhân nam, cỡ tuổi gần 70, đang truyền đạm truyền nước vì gặp vấn đề tiêu hoá, đúng lúc bác ấy đang facetime nói chuyện với người ở nhà bằng Tiếng Việt.
Nó sinh ra ở Canada, nhưng có khiếu Tiếng Việt, nghe và nói khá rành rẽ, chỉ có đọc và viết thì nó không biết.
Hai bố con ông bệnh nhân nói qua nói lại những gì, nó nghe và hiểu hết. Người con gái hỏi bố:
- Ba thấy có gì khó chịu hay thắc mắc thì cứ hỏi “mấy con y tá” ở đó nghen ba, xứ này không phải bên Việt Nam, y tá hay bác sĩ gì đi nữa đều chiều chuộng bệnh nhân hết lòng với trách nhiệm và lương tâm nghề nghiệp, ba đừng ngại gì hết á!
- Ba biết rồi, nhưng tiếng Anh của ba nửa nạc nửa mỡ, thậm chí mỡ còn nhiều hơn nạc, chả biết họ có hiểu không?
- Vậy “con y tá” phòng của ba là người già hay trẻ, người da trắng, da đen hay Á châu?
- Ba cũng không biết vì cô ấy đeo khẩu trang kín mít, nhưng có vẻ còn trẻ…
- Thôi ba cho con nói chuyện với “con nhỏ y tá” xem sao!
Nó cầm phone, tưởng người con nói chuyện thay bố của mình vì ông bố khả năng English yếu kém, ai dè tiếng Anh của chị này cũng chẳng khá hơn là bao, phát âm sai tùm lum tè le, không đầu cũng không đuôi, nói chung là broken English mà nó thường nghe của các bà các bác người Việt lớn tuổi (trong đó có… má nó), nên nó thấy tội và đành để lộ “thân phận”:
- Dạ cô cứ nói Tiếng Việt, con hiểu được ạ!
- Dữ ác hôn! Sao nãy giờ hổng nói, làm cô mỏi cái miệng quá trời hà!
Hỏi han tình hình của bố xong xuôi, cô ấy bắt đầu mục… tám tám: em bao nhiêu tuổi, làm đây lâu chưa… Nó bèn lịch sự đáp rằng, trong giờ làm việc nên không nói nhiều được cô nhé, dạ bye bye, chúc cô một ngày an lành.

Vừa dứt phone, nó quay sang bác bệnh nhân đang nhìn nó mỉm cười thân ái:
- Con nói tiếng Việt giỏi ghê! Con có đi học lớp Việt ngữ hả?
- Dạ không, chỉ là ba má con nói tiếng Việt ở nhà, con cũng có đi nhà thờ người Việt, dạy giáo lý, nên con cũng biết chút đỉnh.
Thế là bác ấy… có đà, rồi tiếp tục “sứ mệnh tám dang dở” của người con hồi nãy; bắt đầu chương trình điều tra lý lịch ba đời, nào là ba má con bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, hồi ở Việt Nam thì ở đâu, qua đây năm nào, vượt biên hay bảo lãnh… bla… bla… bla.
Nó vừa làm việc vừa cố gắng trả lời ngắn gọn tất cả vì nể nang người lớn, chớ nó sanh ra bên Canada, chưa quen với việc “hỏi thăm kỹ càng” từ một người xa lạ, và cuối cùng thì cũng đến cái câu… quen thuộc của người Việt Nam:
- Con làm lương bao nhiêu dị?
- Dạ, đủ sống!
- Đủ sống là sao?
- Dạ, là không dư, không thiếu!
- Nhưng cụ thể là bao nhiêu?
- Dạ đây là “bí mật” của con! (Lẽ ra nói “riêng tư” nhưng nó không rành lắm, nên dùng chữ “bí mật”).
Nghe nó nói “bí mật” rồi mỉm cười tiếp tục làm việc, coi bộ khó điều tra được “số lương” của nó nên bác ấy cũng hơi ngại.

Một lát sau, trước khi nó ra khỏi phòng, bác ấy chuộc lỗi bằng một câu chúc:
- Thôi, nhân dịp năm mới Quý Mão đã đến, bác theo phong tục của dân tộc mình khi gặp người mới quen, bác chúc con luôn thành công trong công việc, mọi sự như ý nhé!
Gì chớ chúc nhau bằng tiếng Việt thì nó rành từ bé (hồi đó mỗi lần Tết đi lễ nhà thờ, nó biết chúc Tết những người lớn tuổi trong giáo xứ bằng tiếng Việt, ai cũng thích và tặng tiền lì xì), nó liền vui vẻ đáp lễ, chúc bác ấy một lời chúc rất thực tế:
- Con cám ơn bác, con chúc bác nhiều sức khoẻ, và mau rời khỏi bệnh viện.
Câu chúc này là thật lòng, nó sinh ra lớn lên xứ này, không biết móc mỉa gì đâu nhé!

Nhỏ em xóm cũ bên Việt Nam nghe tôi kể lại mẩu chuyện trên, nó góp chuyện:
- Té ra, dân Việt mình ở đâu cũng giống nhau chị hén? Không tò mò không… ăn cơm được hay sao á! Để em kể chị nghe, con gái em cũng mới lấy chồng, đi làm, mà bà hàng xóm bên cạnh cứ theo hỏi suốt: - Lương vợ chồng mày nhiêu? - Dạ đủ sống! - Đủ sống là sao? - Dạ là đủ ăn, khi nào tăng ca thì mới dư chút đỉnh. - Vậy tăng ca được nhiêu tiền? - Dạ tùy tăng ca ngày thường hay cuối tuần! - Ngày thường bao nhiêu cuối tuần bao nhiêu...

Con gái em đành phải nói ra cho xong nợ: cuối tuần thì 500, ngày thường thì 200 (ngàn), vậy mà chưa thoát nghen chị. Bà hàng xóm hỏi tiếp: - Vậy có thường xuyên tăng ca không? - Dạ tuỳ mùa. - Mùa này tăng ca nhiều không, tuần mấy lần …
Con gái em mất hết kiên nhẫn, nổi đóa: - Tóm lại là bác muốn biết gì nói thẳng ra luôn đi? - Thì tại mày bảo “đủ sống” không rõ ràng nên tao phải hỏi tới. Làm gì dữ vậy. Quan tâm thôi mà. Nếu mày nói ngay từ đầu thì đỡ mất thời giờ cả đôi bên!
- Trời đất! Vậy là bà tám đó dí con em vào đường hẻm cụt luôn hả?
- Thì đó! Bên nước ngoài thì người Việt cũng tò mò nhưng còn biết dừng lại như cái bác bệnh nhân của con gái chị, còn bên đây thì khỏi nói chị ơi, tò mò mới là cuộc sống! Không tò mò… hổng phải Dziệt Nam!

Hỏi thăm nhau, quan tâm lẫn nhau là phép lịch sự, là một nét đẹp truyền thống của người Việt chúng ta. Nhưng đôi khi, sự quan tâm quá mức cần thiết, không hợp người hợp cảnh, thì sự quan tâm sẽ trở nên… tò mò, làm cho người đối diện khó chịu, không tự nhiên.
Không biết người Mỹ người Canada thì sao, chớ dân Việt mình hễ biết ai là muốn biết đầy đủ ngọn ngành, gia đình bao nhiêu người, chồng con ra sao, mấy đứa con học hành như nào, lấy chồng lấy vợ ra sao, bên sui gia làm gì, bên đó có mấy người con, học hành tới đâu…
Nói chung là bất tận cái vòng câu hỏi muôn đời không dứt.
Ngoài câu hỏi “phổ biến” lương bao nhiêu, còn có vài câu hỏi khác, cũng rất ư là “quan tâm sâu xa” vào đời tư người khác. Đó là câu hỏi: “Có người yêu chưa, bao giờ cưới”.
Chu choa ơi, gặp nhau một lần cũng hỏi, năm sau gặp lại nhau cũng hỏi lại y chang câu hỏi cũ, năm sau nữa cũng lại hỏi nữa, cứ làm như đời này không còn gì để hỏi.
Người ta lấy nhau rồi, thì có ngay câu hỏi tiếp theo: “bao giờ có baby?” Năm nay hỏi, năm sau hỏi tiếp, năm sau nữa hỏi nữa, quẩn quanh mấy điệp khúc “quan tâm sâu sắc” quen thuộc ấy.
Thời đại ngày nay, vì nhiều lý do khác nhau, nhiều người chọn lựa cuộc sống độc thân vui vẻ, và nhiều cặp vợ chồng, cũng vì nhiều lý do khác nhau, chọn lựa đời sống hôn nhân không con cái (no kidding). Do vậy, nếu không là những người ruột rà trong gia đình, thì đừng nên có những câu hỏi làm khó nhau như thế.

Giờ đây khi mùa dịch phai tàn, chúng ta trở lại cuộc sống bình thường như trước đây, được tụ tập tiệc tùng ăn uống. Nếu gặp ai đó (lâu quá chưa gặp từ mùa dịch COVID), tay bắt mặt mừng, bốn mắt nhìn nhau không có gì để nói, thì xin nói về thời tiết, nói về thức ăn, bâng quơ chuyện đó đây, rồi rủ nhau chạy ra dàn karaoke ngân nga vài bản nhạc. Chớ đừng tỏ ra quan tâm bằng những câu hỏi “nhạy cảm” như vừa kể ở trên, vì có thể sẽ làm người khác không thoải mái, và biết đâu, lại chạm vào vết thương đau của người ta…
Yêu nhau như thế bằng mười ghét nhau!
Kim Loan

TÓC EM ĐUÔI GÀ!

(Thương tặng chị Phongnhã và những ai có má lúm đồng tiền.)

Tóc nhúc nhích như đuôi gà, rất đẹp!

Em thưa trình lễ phép nhất trần gian

Chèn đét ơi! Ánh mắt quá nồng nàn

Lính hết phép chưa sẵn sàng: kỷ luật!

 

Em khúc khích, lúm đồng tiền ngọt mật,

Tôi khờ người chẳng nhúc nhích nổi chân,

Vờ lăng xăng tôi ngỗ nghịch trêu nàng,

Đạt thành tích: lính theo trăng, quên... phép!

Á Nghi, 3.3.2024

 

RƯỢU THÁNG CHÍN

Nửa đường tơ đứt mối duyên

Rượu mừng sinh nhật chưa chuyền tận tay

Anh đi chi vội? Rượu này

Nhắp môi quá đắng! Men cay dâng chàng.

*

Mừng sinh nhật, lệ hai hàng!

Rượu Yêu quá mặn môi nàng! Ai say?

Á Nghi, 3.3.2024

 

TỆ!

Họ hàng bạn hữu đều xa

Quanh đi, quẩn lại chỉ ta một mình

Ra vô nhìn bóng lung linh

Đi đâu chẳng muốn! Thất tình, tệ ghê!

Á Nghi, 1.3.2024

 

NGƯỜI ĐÁNG THƯƠNG KHÔNG THƯƠNG

Ông trồng “si” nhà người thương

Chiếm ghế người đợi xe bus

Thấy người già cả không nhường

Nàng nào thương ông cho được?

 

Với tánh ích kỷ, xa xăm

Mong chi ông được gần gũi?

Nên về học cách khai tâm

Thương người cao niên! Mở trí!

Á Nghi, 1.3.2024

TỰA NHƯ MỘT CÕI CHIỀM BAO
Mưa đêm
liếm ướt trăng ngà
Đông tàn sương lạnh
trà pha hương quỳnh
Cây trơ cành đứng một mình
Em ngu ngơ đếm phù sinh dấu giày.

Trăng đầy
trăng khuyết…  dặm dài
Song thưa giá buốt
bờ vai… nhớ người
Tháng giêng gió hát vô lời
Ngoài hiên mưa gửi lệ rơi đầm đìa.

Thì thôi!
mình đã cách chia
Ngày sau còn thấy…
mộ bia tên người?
Đất trời còn phải hai nơi
Đồi cao lũng thấp cũng vời vợi anh.

Cắn răng
kẽ một đường ranh
Trái tim vỡ vụn…
nuốt nhanh miếng sầu
Môi cười quặn thắt lòng đau
Gam thời gian úa rịn màu héo hon.

Một mai
đời có chon von
Nguyện cầu nhật nguyệt 

bào mòn dốc cao
Tựa như một cõi chiêm bao.
Kiều Mộng Hà
Austin 3.3.24

 

LẠI NHỚ ANH RỒI!

Ngày nào Vinh cũng nhớ… nhà:

“Em làm chi đó? Cưng à! Cưng ơi!”

Đáp qua, hỏi lại lôi thôi

Anh cười: “Tưởng ngắm mây trôi, quên chàng”

 

Em thưa: - Nồi chảo chàng ràng

Vẫn chưa sạch sẽ, cấm nàng mời Thơ,

Dám đâu Nội… Tướng khù khờ

Lơ mơ mất chức bất ngờ thì sao?

Á Nghi, 2.3.2024

 

THÈM

Thèm nhìn anh hát đêm nay

Bài đầu tiên thuở loay hoay tỏ tình

Con ai mà Má khéo sanh

Cao nguyên xuống chốn thị thành cưới em?

Á Nghi, 2024